Ác Hán

Chương 354 : Xé Da Hổ Làm Cờ

Ngày đăng: 20:22 18/04/20


Quách Gia gật đầu:



- Tiểu sư đệ của ta chơi chiêu này rất đẹp.



- Vậy chúng ta phải làm sao đây?



Trình Dục nhíu mày:



- Phải phản kích Đổng Tây Bình chứ?



- Phản kích? Vì sao phải phản kích?



Quách Gia cười ha hả:



- Chỉ cần chúng ta đứng ra là sập bẫy chúng ngay, làm như chúng ta chột dạ vậy. Kế hiện nay là c húng ta lờ đi, mặc cho chúng làm gì thì làm, cán đao trong tay chúng ta cơ mà. Ha ha ha, hiện điều cần quan tâm là sao bình định Trương Yến, cái tên này đúng là phiền toái.



Mấy người khác không hẹn mà cùng gật đầu, Trương Yến thành cái họa trong lòng rồi, mềm rắn không ăn thua, chẳng ai làm gì nổi hắn.



Tên đó dùng binh lão luyện, thủ hạ đều là phỉ tặc trải trăm trận, đúng là làm người ta đau đầu.



Ban đầu Tào Nhân ở Nhữ Nam bình định Trương Yến, tuy chịu thua thiệt, nhưng thực sự chẳng ai để ý tới bọn chúng, nhưng thời gian trôi đi, Phi Yến quân mỗi ngày một mạnh, có xu thể tái hiện loạn Hoàng Cân năm xưa.



Đám Quách Gia lúc này mới đem sự chú ý đặt lên Trương Yến, nhưng tin tình báo về hắn rất ít.



Cũng khó trách, Trương Yến vốn phải thành danh trong loạn Hoàng Cân phương bắc, sau chiếm cứ Hắc Sơn, gây phiền toái cực lớn cho Viên Thiệu, nhưng do Đổng Phi xuất hiện, Trương Yến không vang danh vào lúc đó. Hắn lui về Nhương Sơn, tuy có quấy nhiễu, nhưng có kiềm chế, khiến Tào Tháo không biết gì về hắn.



Đối diện với một đối thủ không rõ là chuyện rất rắc rối.



Mà Trương Yến tuy ở Nhương Sơn, nhưng lúc nào cũng chú ý tới thế cục Trung Nguyên, nắm rõ tướng lĩnh bộ hạ của Tào Tháo trong lòng bàn tay.



Địch trong tối, ta ngoài sáng, tình thế không lạc quan.



Trước kia Đào Khiêm là lão già ăn hại, có thể thong thả mưu tính, nhưng nay Từ Châu bị Lưu Bị chiếm cứ, nếu như không mau chóng bình định Nhữ Nam sẽ rơi vào tay Lưu Bị.



Quách Gia trầm ngâm nói:



- Tử Kính, lần này lệnh ngươi đi đốc quân Nhữ Nam, có mấy phần thành được.



Thanh niên kia cười:



- Trên đời này làm gì có cách tính phần thắng, chỉ có thể nói là có ít kế, thành công hay không thì phải xem tình hình.




- Hả?



- Tôn Bá Phù xuất binh Hội Kê, đại tướng Trần Vũ làm tiên phong đã đánh tới Do Quyền, chúng ta phải làm sao đây?



Do Quyền cách Ngô huyện chỉ hai ngày đường, lão giả nhíu mày đặt bún xuống, bảo Cố Ung ngồi xuống, đủng đỉnh hỏi:



- Sản nghiệp của chúng ta ở Do Quyền thế nào?



- Không sao cả.



- Khà khà, ta cũng nghĩ hắn chẳng dám làm gì, hắn vốn là người Ngô quận, người cùng quê cả, sao hạ độc thủ được. Hơn nữa Dương Châu không phải Giao Chỉ, không có chúng ta ra mặt, hắn chớ mong ngồi vững ở nơi này.



Lão giả này là Cố Hạo, cha Cố Ung, danh sĩ Ngô quận, tinh thông hội họa, vẽ tranh sơn thủy càng tuyệt. Người đời mới gọi: Chữ có Phi Bạch, vẽ có Thế Nguyên. Thế Nguyên chính là tự của Cổ Hạo, ông ta là người đôn hậu thiện tâm, không truy cầu danh lợi.



Nhưng sinh ra trong thế tộc, Cố Hạo khó tránh khỏi tục khí, dù sao cũng phải nghĩ cho gia tộc, đặc biệt là ở Dương Châu, nơi có quan niệm, có gia mới có quốc rất nặng.



Cố Hạo nói:



- Nguyên Thán, từ khi Tần đại nhân qua đời, con đã nhàn nhã nhiều năm, nay nghỉ ngơi đủ chưa?



Cố Ung nghe ra ý của cha song vẫn hỏi:



- Ý phụ thân là?



- Tôn Bá Phù tính cương liệt, không dễ nói chuyện như Tần đại nhân. Theo như hành động trước kia của hắn, chiếm Ngô Quận xong sẽ mời nhân sĩ địa phương ra sức. Đó là tên quyết đoán, không thể trái ý hắn. Ý ta là nếu như Tôn Bá Phù mời con ra, tốt nhất con đừng từ chối.



- Nhưng mà ...



- Nguyên Thán, ta biết sau khi Tần đại nhân qua đời con có chút chán nản, nhưng bảo con đi làm quan không phải vì tiền đồ gì, mà vì cơ nghiệp 200 năm của Cố gia ta. Đây không phải chuyện một mình con, mà liên quan tới toàn tộc. Con xem đi, dã tâm của Tôn Bá Phù cũng không nhỏ, Chu gia Đơn Dương, Lục gia Lư Giang đều chạy không thoát.



Cố Ung gật đầu nhưng trong lòng không thoải mái.



Năm xưa Tần đại nhân ở Dương Châu, chính lệnh rõ ràng, bách tính an cư lạc nghiệp, có thể nói đêm không đóng cửa, đồ rơi không ai nhặt, còn nay phải tặc khắp nơi.



Mà chính sách của Tôn Sách với thế tộc Giang Đông cũng rất cứng rắn, thế tộc Hội Kê bị giết không ít, thủ đoạn này sao so với Tần đại nhân cương nhu trọn vẹn, nói một câu làm thế tộc thuần phục.



Nếu luận chém giết, ta cần gì ra sức cho Tôn gia các ngươi? Không biết vì sao trong đầu Cố Ung hiện lên khuôn mặt mi rậm, mũi sư tử, miệng to, rồi bật giác bật cười.



Tiểu sư đệ hiện không tệ.