Ác Hán

Chương 387 : Tuyết Năm Kiến An Thứ Hai (3)

Ngày đăng: 20:23 18/04/20


Trời đã sáng.



Nhưng đầy mây, u ám, dường như sắp có mưa, từ trong tầng mây đen dày mơ hồ có tiếng sấm rền.



Đổng Phi khẽ vỗ đầu, vẻ mặt khổ sở.



Trên thực tế y cũng không rõ sao đêm qua lại nói ra một câu như vậy.



Liệu có phải là có hảo cảm với Hoàng Nguyệt Anh hay không? Y không rõ lắm... Nha đầu kia điên điên khùng khùng, hơn nữa luôn có tư tưởng kì quái. Không có phong phạm tiểu thư khuê các như Thái Diễm, cũng không có tư thế oai hùng như Đổng Lục, Nhậm Hồng Xương.



Thế nhưng từ trên người nữ hài tử này toát ra một khí chất kì lạ.



Mặc dù Đổng Phi không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói khi nhìn nữ hài tử này, ai cũng cảm thấy thương tiếc.



Hồ đồ, thực sự là hồ đồ rồi.



Đổng Phi ngồi trong phòng khách, vô thức vỗ trán, nghĩ lại không biết vì sao lại nói câu nói đêm qua.



Có điều hiệu quả rất rõ ràng...



Chí ít Hoàng Nguyệt Anh cũng trông vui vẻ hơn nhiều, vẻ ủ ê trên mặt cũng gần như mất hết. Nàng kéo Hoàng Thừa Ngạn tới tiểu viện của nàng, cũng không biết nàng nói gì với Hoàng Thừa Ngạn mà khiến cho Hoàng Thừa Ngạn đến tận khi về phòng khách, ngồi trước mặt Đổng Phi mà thần hồn vẫn điên đảo, ngơ ngác nhìn y không nói nên lời.



- Hoàng tiên sinh...



- Cái kia, cái kia thật là do ngươi nghĩ ra sao?



Hoàng Thừa Ngạn hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng lại khiến Đổng Phi cứng họng, không biết trả lời thế nào.



Ta nghĩ ra cái gì? Ta nghĩ ra cái gì được nhỉ? Hình như gần đây ta cũng không nghĩ ra điều gì mới lạ cơ mà.



Có điều vẻ mặt của y trong mắt Hoàng Thừa Ngạn lại là câu trả lời.



Hồi lâu sau lão đứng dậy làm đại lễ, chắp tay vái Đổng Phi một cái thật sâu.



- Tiên sinh, ngài làm như vậy là ý gì vậy?



- Đại đô đốc, lễ này của tiểu lão nhi cũng không phải là của riêng bản thân ta, mà là thay cho tất cả người đọc sách trong thiên hạ, cảm tạ đại đô đốc đã ban ân.



- Lão tiên sinh, ngài đang nói cái gì vậy?



Hoàng Thừa Ngạn cũng không để ý ngôn ngữ của Đổng Phi, tiếp tục vái đến tận đất, khiến cho Đổng Phi tay chân luống cuống.



Sau khi đứng thẳng lên, Hoàng Thừa Ngạn nghiêm mặt nói:



- Trước đây tiểu lão nhi quả thật đã xem nhẹ đại đô đốc, cho rằng đại đô đốc chỉ là một giới vũ phu thô bỉ, nhưng không nghĩ đến đại đô đốc cũng coi trọng học vấn như vậy. Nghĩa cử này của đại đô đốc công tại xã tắc, lợi tại thiên thu... Trước tuy có Trọng Ni, Quỷ Cốc, Mặc Địch, Trang Chu, nhưng xem ra cũng không thể so với việc thiện này của đại đô đốc.



Trời của ta ơi, nha đầu kia thật ra đã nói gì với lão đầu rồi? Sao lại khiến lão biến thành bộ dạng thế này?



- Tiểu nữ may mắn tham ngộ việc thiện này quả thật là phúc khí của nó. Lão phu cũng không nhiều lời nữa, mong đại đô đốc bỏ quá cho. Nha đầu kia thực ra cũng là người hiểu chuyện, chỉ là đôi khi quá trẻ con nên còn nhiều chỗ đắc tội, mong đại đô đốc bao dung.
Trước đây tất cả mọi người đều cũng từng dùng qua ấn chương, cảm thấy đây cũng là một việc bình thường hàng ngày. Nhưng chỉ cần có một chút gợi ý là sẽ nghĩ ra cách giải quyết. Hoàng Nguyệt Anh chính là nghĩ ra điều này... Từ cuối năm trước nàng đã bắt đầu nghiên cứu bản khắc in ấn.



Đương nhiên cũng không phải chỉ có một mình nàng mà làm được việc này.



Trên thực tế nàng đã lén đi tìm đám người Thái Diễm, Giả Hủ, Từ Thứ, Thạch Thao cầu tình, hi vọng có thể đi vào Lan trì mà Tướng Tố doanh mới dời đến để xem phương pháp. Còn không ngại đi tìm Mã Quân, Phí Ốc, Bồ Nguyên thương lượng. Hơn nữa còn mặt dày đoạt bộ [Khảo công lục], ba ngày ba đêm không ngủ đọc thuộc làu.



Đám người Mã Quân, Phí Ốc đều là dạng người nhìn một hiểu mười.



Rất nhanh đã nghĩ ra thứ Hoàng Nguyệt Anh đang nghiên cứu để làm gì.



Cuối cùng mất hơn nửa năm, bản khắc in ấn đã xuất hiện hình thức ban đầu. Bản khắc này sớm mấy trăm năm, xuất hiện trước mặt Đổng Phi.



Đổng Phi không biết nên nói như thế nào...



Chỉ là một câu nói vô tâm, nha đầu kia không ngờ lại ghi nhớ trong lòng để rồi làm theo, quan trọng hơn là nàng... làm được rồi.



Hoàng Nguyệt Anh khẽ nói:



- Hiện tại tốc độ in của bản khắc này còn rất chậm, một ngày cũng chỉ có thể in ra ba, bốn quyển sách mà thôi... Còn thường xuyên xảy ra trục trặc. Ta vốn định khi hoàn thiện sẽ khiến Đổng đại ca một phen bất ngờ, thế nhưng bị cha bức cho không còn cách nào khác, đồng thời còn nói đây là ý tưởng của Đổng đại ca.



Nói rồi từ trong một ngăn tủ lấy ra hai cuốn được in ra từ bản khắc [Kinh thi].



Phần tình ý này...



Có câu cực khó trả ơn mĩ nhân, Đổng Phi cũng không nhìn sách kia mà tiến tới ôm chặt lấy Hoàng Nguyệt Anh.



Phần tình ý này ta phải trả thế nào?



Hoàng Nguyệt Anh đầu tiên là cả kinh, không nhịn được đẩy ra một chút, nhưng lại bị Đổng Phi ôm lại... Nhưng dần dần thân thể cũng thả lỏng ra.



Chính là cảm giác này, rất ấm áp, rất an toàn...



Một năm qua chẳng phải ta tìm cảm giác này sao?



Bàng Thống cầm hai bản Kinh Thi lén đi ra ngoài, có lẽ nên bỏ đi thôi, chúc cho ca ca và nha đầu được hạnh phúc.



*********



Chuyện của Hoàng Nguyệt Anh xem ra cũng đã có kết quả.



Đối với người ngoài, thì họ nghĩ Đổng Phi tôn trọng tài học Hoàng Nguyệt Anh cũng tốt, mà họ nghĩ Đổng Phi vì phần tâm ý kia cũng được, hai người cuối cùng cũng tới với nhau, mặc dù không danh không phận, nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn.



Thế nhưng Đổng Phi biết, sự tình vẫn chưa kết thúc...



Y đã chuốc phiền với một người, có lẽ là cực kì phiền. Đồng nghĩa với việc tiếp nhận Hoàng Nguyệt Anh, y đã không thể tránh né việc trở thành đối lập với yêu nhân truyền kì hậu thế, Khổng Minh tiên sinh.



Nếu là người khác, Đổng Phi sẽ không chút do dự mà mệnh Giả Hủ bất chấp thủ đoạn thủ tiêu Gia Cát Lượng.