Ác Hán

Chương 396 : 10 Năm (6)

Ngày đăng: 20:23 18/04/20


Chu Du cười:



- Chỉ là mấy tháng, sợ Quan Trung cũng khó ra hồn. Lời của Tử Kính phóng đại quá rồi.



Lại nói trước khi đầu nhập vào Tào Tháo, Lỗ Túc từng quen biết Chu Du, hơn nữa quan hệ cũng rất tốt.



Có điều hôm nay ai vì chủ nấy, cho nên không ai khách khí.



Lỗ Túc nghiêm mặt:



- Công Cẩn nói vậy là sai rồi. Năm đó Đổng tặc trốn vào Tây Vực, ai mà ngờ chỉ trong 4 năm y chiếm được Quan Trung? Khi y chiếm Quan Trung thì mọi người đều nghĩ y không thể giữ được lâu, nhưng ai mà ngờ chỉ trong hai năm y đã khiến Quan Trung yên ổn? Mấy tháng cũng đủ để kỵ mã chạy từ Quan Trung đến Giang Đông mấy lần. Công Cẩn cứ cản trở như vậy, chẳng lẽ là...



Chẳng lẽ là cái gì? Lỗ Túc cũng không nói tiếp. Nhưng những người ở đây ai mà không hiểu?



Sắc mặt Chu Du hơi đổi, có chút không biết làm sao.



Từ lúc nào Lỗ Túc đã học được cách cưỡng từ đoạt lý? Nếu như tiếp tục tranh cãi, sợ là tội danh cấu kết Quan Trung sẽ chụp lên đầu hắn.



Tào Tháo nói:



- Còn ai muốn ngăn cản nữa?



Ý là: ai ngăn cản chính là mưu nghịch.



Lưu Bị do dự chốc lát rồi chắp tay nói:



- Bị nguyện cùng thừa tướng hội minh.



- Khang đại biểu gia phụ, cùng thừa tướng hội minh.



Viên Thượng nói:



- Đã như vậy, Thượng cũng không có dị nghị.



Tôn Quyền mặc dù bất mãn, thế nhưng sau khi được Chu Du khuyên thì liền im lặng không nói gì.



Vì vậy một hồi hội minh trong không khí kì lạ chính thức bắt đầu.



Khi hội minh tiến hành được một nửa, chợt có một con ngựa từ xa chạy như bay đến. Hạ Hầu Uyên nhíu mày, tay kẽ phất.



Hơn mười tên sĩ tốt xông lên phía trước ngăn chiến mã kia lại.



Trên ngựa là một gã Bàn Xà vệ, trông qua thì vừa chạy đường xa, mệ không chịu nổi. Chiến mã dừng lại, hắn ôm yên ngựa bước xuống, một gối quỳ đất, nói nhỏ:



- Hạ Hầu tướng quân, Tuân đại nhân mệnh tiểu nhân suốt đêm tới đây, nói có chuyện quan trọng bẩm báo.



- Có chuyện gì quan trọng, chờ lát nữa rồi nói.



- Thế nhưng, thế nhưng... Tuân đại nhân nói việc này cấp tốc, cần lập tức bẩm báo cho chúa công ngay.



Hạ Hầu Uyên ngẩn ra.



Tuân đại nhân đương nhiên chính là Tuân Du của Bàn Xà vệ. Theo hiểu biết của Hạ Hầu Uyên về Tuân Du, thì nếu không phải đại sự thì sẽ không gấp như vậy, hắn kéo Bàn Xà vệ kia tới:



- Chúa công đang thương nghị đại sự kết minh, Công Đạt có chuyện gì mà khẩn như vậy?



Bàn Xà vệ kia thở hồng hộc, nuốt một miếng nước bọt.




Một bước lui này của Đổng đại ca cực hay. Kì thật đây cũng không phải vấn đề khó nhận thấy, chỉ là ngươi có dám lui một bước này hay không mà thôi.



Bàng Thống không biết rằng trong lịch sử tam quốc cũng có người chịu lui một bước thế này.



Tôn Kiên, Viên Thuật...



Chỉ có điều vì sự xuất hiện của Đổng Phi, cho nên bọn họ cũng không còn được như lịch sử, bởi họ đã chết dưới thành Huỳnh Dương lâu rồi.



Lúc này Thuần Vu Đạo từ xa vội đi tới.



- Chúa công, có tin tức rồi.



- Tin gì?



- Lưu Biểu trước hội minh đã rút lui. Mà hội minh của Tào Tháo đang không thuận lợi thì có tin Vô Nan quân truyền đến nên lại tiến hành được... Ha ha, có điều bọn họ vừa kết minh xong thì tin về dị tượng Bá Kiều truyền đến.



Bàng Thống đắc ý:



- Chủ ý của ta cũng thật tốt, tác dụng của tiêu thạch đúng là không tồi.



(tiêu thạch: quặng ni-trát ka-li)



Thuần Vu Đạo gật đầu lia lịa:



- Đúng vậy, hiện nay toàn bộ Quan Trung đều nói chúa công chính là Y Doãn của Hán thất.



Đổng Phi nghe lời này không khỏi thấy nao nao.



Quay đầu nhìn sang Bàng Thống, hai mắt đã nheo lại.



- A Sửu, ngươi giở trò quỷ gì vậy?



- Ha ha, ta biết là không giấu được Đổng đại ca.



- Ngươi bày trò đó làm cái gì?



Đổng Phi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó tò mò hỏi:



- Có điều vì sao lại là Y Doãn, mà không phải là Khương Tử Nha?



- Khương Thượng thì tốt hơn sao? Cuối cùng cũng chỉ là một chư hầu, ta không thích. Y Doãn mới chân chính là đại hiền, khi Thái Giáp làm không tốt Y Doãn liền phế hắn. Ta cảm thấy Y Doãn so với Khương Thượng quyết đoán hơn nhiều.



Cố sự của Thái Giáp đã trải qua 1700 năm rồi.



Dựa theo sách sử ghi lại, Thái Giáp là trưởng tôn của khai quốc hoàng đế Thương triều, con trai của Thái Đinh, họ Tử, tên Viết Chí, là quốc vương thứ tư của Thương Triều.



Năm đầu Thái Giáp tại vị, có phụ tá của Thương Thang là hiền tướng Y Doãn chủ trì triều chính, Thương triều vì vậy hưng thịnh. Thế nhưng vào năm thứ ba trị vì, Thái Giáp bắt đầu làm việc theo cảm tính bản thân, dùng thủ đoạn tàn bạo đối phó với bách tính. Vì vậy Y Doãn liền trục xuất hắn vào Đồng cung, phế vương vị của hắn.



Khi Bàng Thống nói chuyện này còn bớt đi một số chi tiết.



Đó chính là sau khi Thái Giáp hối lỗi thay đổi, Y Doãn cũng liền trả vương vị lại cho Thái Giáp.



Cũng không phải Bàng Thống quên, mà muốn nhắc cho Đổng Phi: Đổng đại ca, thật ra huynh cũng có thể làm như vậy, có điều sau này không trả vương vị lại cho người ta là được.



Đổng Phi dường như không hiểu, chỉ cầm lấy Trác Ngọc gõ lên đầu Bàng Thống một cái. Đương nhiên cũng chỉ bằng vỏ đao, nếu không với sự sắc bén của Trác Ngọc, sợ là đầu Bàng Thống sẽ bị chém thành đôi nửa.