Ác Hán

Chương 406 : Thủy Yêm Thất Quân (3)

Ngày đăng: 20:23 18/04/20


Người khác nói cái gì, hắn liền tin tưởng cái đó. Sau đó bị bắt, tuy nói quy thuận Lưu Biện, nhưng trong lòng thủy chung ôm địch ý với Đổng Phi. Mà địch ý này tới rất kỳ lạ. Rốt cuộc là ngứa mắt với Đổng Phi, hay bởi vì bại bởi Lữ Bố, mới xuất chiến đã bị bắt làm tù binh, trong lòng tức tối? Hừ, quả thật là nói không rõ.



Lúc trước, Hạ Hầu Lan thử mời chào Triệu Vân Điền Dự cho Hán Đế, nhưng không thành công.



Thời gian đó Hạ Hầu Lan có tức giận không? Nói thật thì hắn rất tức tối, nhưng hiện tại tỉ mỉ ngẫm lại, Triệu Vân và hắn từ nhỏ lớn lên với nhau, vì sao không đáp ứng yêu cầu của hắn? Điền Dự cũng là hiền tài một thời, nhưng vì sao vứt bỏ Hán Đế mà muốn theo Đổng Phi? Bị ép cho nóng nảy, thà lĩnh binh đến nơi đất cằn sỏi đá, cũng không muốn. . .



Có lẽ, ngay từ đầu ta đã sai lầm!



Từng cảnh tượng trước kia hiện lên trong đầu Hạ Hầu Lan.



Từ lúc đầu theo Lưu Biện, đến sau đó Lưu Biện tại An Định, tại Sóc Phương. . .



Mặc kệ Lưu Biện hay là Hà thái hậu, đều đối với Đổng Phi rất tốt.



Đầu mờ mịt, Hạ Hầu Lan mệt rã rời!



Đột nhiên nghe được tiếng là giết vang lên từ trong Bắc Mang sơn:



- Đừng buông tha Đổng tặc quân, đừng buông tha Hạ Hầu Lan!



Một đạo nhân mã đánh ra từ trong núi, người dẫn đầu mắt xanh râu tím, tay cầm bảo kiếm, chính là Tôn Quyền.



- Hạ Hầu Lan, Tôn mỗ đợi ở đây đã lâu!



Lúc này nhân mã của Hạ Hầu Lan sau khi trải qua nghỉ ngơi ngắn ngủi không những không khôi phục tinh thần, trái lại càng uể oải hơn. Ngay cả bản thân Hạ Hầu Lan sau khi ngồi một lát cũng cảm thấy toàn thân bủn rủn.



Cắn răng đứng dậy, nhưng chiến mã không biết đã chạy đi đâu.



Hạ Hầu Lan thấy Tôn Quyền lĩnh binh đánh tới, nhịn không được nhắm mắt lại, thầm la lên: Hôm nay, mạng ta xong rồi!



*****



Hạ Hầu Lan cho rằng bản thân sẽ chết!



Trên thực tế, tình huống hiện tại cũng không cho phép hắn sinh ra tâm lý may mắn gì, nhưng khí khái quân nhân tuyệt đối không thể vứt bỏ.



Tại điểm này, ảnh hưởng của đám người Đổng Phi đối với Hạ Hầu Lan vẫn cực kỳ lớn.



Ở trước mặt thế tộc thủy chung bảo trì tôn nghiêm của mình, sĩ nhân cầu khí khái, vũ phu càng phải có khí khái, Hạ Hầu Lan không dám quên.



Cầm thương đứng dậy, Hạ Hầu Lan lớn tiếng quát:



- Các huynh đệ, tặc nhân trước mắt, chỉ có tử chiến!



Tôn Quyền ghìm chiến mã, cười nói: 



- Hạ Hầu Lan, ta kính ngươi là hán tử, chỉ là hôm nay ngươi tử chiến thế nào?



Hắn nói không sai, cái gọi là tử chiến chẳng qua là một câu nói đề thăng sĩ khí của Hạ Hầu Lan mà thôi.



Ai cũng rõ ràng, dưới tình huống như hiện tại, cái gọi là tử chiến, thực sự cũng chỉ có thể nói cho có thôi. Tôn Quyền cũng không muốn liều chết với Hạ Hầu Lan, tử thương là binh đinh nhà mình, có thể binh bất nhận huyết, tự nhiên là việc tốt nhất.



Một câu này làm cho sĩ khí vừa mới dâng lên của Hạ Hầu Lan thoáng cái xẹp xuống.



Hạ Hầu Lan rung trường thương: 




Thái Sử Từ cũng không phải kẻ ngu, vừa nhìn tình hình này đã đoán được tính toán của Vũ An Quốc và Hạ Hầu Lan, liền nhảy mã dương kích, lao tới Hạ Hầu Lan. Hạ Hầu Lan và Vũ An Quốc vừa đánh vừa lui, một lát sau cũng đi tới dưới gò núi.



- Hạ Hầu tướng quân nhanh lên núi, ta ngăn binh địch!



Vũ An Quốc huy vũ song chùy, ra sức chém giết. Mà Hạ Hầu Lan cũng hoảng loạn chỉ huy sĩ tốt leo lên gò núi. . .



Quan Ninh và Quan Bình đánh tới, cuốn lấy Vũ An Quốc. Thái Sử Từ từ xa nhìn thoáng qua, nhịn không được hỏi:



- Đây là ai?



Tôn Quyền nói:



- Tên đen đen đó là Vũ An Quốc, là thân tín của Đổng tặc!



- Vậy thì xem ta lấy mạng của hắn!



Nói rồi Thái Sử Từ dục ngựa chạy tới, véo cung cài tên, nhắm ngay Vũ An Quốc một tiễn.



Nói đến thì võ nghệ của Vũ An Quốc rất cao. Quan Ninh Quan Bình đơn đả độc đấu thì ai cũng không phải đối thủ của Vũ An Quốc. Nhưng hai người liên thủ, Vũ An Quốc có phần không đỡ được. Một tiễn của Thái Sử Từ trúng ngay vai Vũ An Quốc. Vũ An Quốc hét lên một tiếng, tay liền chậm lại. . . Quan Ninh thuận thế một đao đẩy ngang tới, xẹt qua ngực Vũ An Quốc.



Đại đao rạch nát khôi giáp của Vũ An Quốc, rạch ra một vết thương lớn ở bụng.



Ruột theo vết thương chảy ra. . .



Hạ Hầu Lan thấy vậy trợn mắt, dục ngựa lao thẳng tới Quan Ninh.



Nhưng lại bị Thái Sử Từ ngăn cản!



Khá lắm Vũ An Quốc, bản thân bị trọng thương vẫn rất hung hãn. Thấy hắn ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, lấy tay bỏ ruột lại vào bụng, múa song chùy lao tới Quan Ninh và Quan Bình, lớn tiếng quát:



- Tiểu tặc nhát chết, chỉ dám đánh lén gia gia nhà ngươi hả?



Chỉ phần dũng mãnh này đã khiến trên dưới Tào quân không người dám lên tiếng.



Nhưng bị thương, chung quy là bị thương!



Vũ An Quốc vốn không phải đối thủ của nhị Quan, dựa vào một luồng dũng khí mà chu toàn với hai người, dần dần không gắng nổi.



Mà Hạ Hầu Lan cũng đánh không lại Thái Sử Từ, trên người vết thương chồng chất.



Tôn Quyền quan chiến hít một hơi lạnh, nhỏ nhẹ nói:



- Ta vốn tưởng rằng Giang Đông xuất liệt sĩ. Không ngờ dưới trướng Đổng tặc cũng có tráng sĩ cương liệt như vậy. Nếu như bộ khúc của Đổng tặc mỗi người đều như vậy, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ phải nguy hiểm.



Công Tôn Khang nhíu mày, khẽ gật đầu.



Hắn vừa muốn lên tiếng, đột nhiên nghe được một tiếng rống như sấm, nổ vang trong trời đêm.



Tiếng rống này khiến sông Hà Thủy ngừng chảy, khiến thiên địa cũng biến sắc theo.



- Đổng Phi ở đây, kẻ ngăn cản ta phải chết!



Theo một tiếng gầm như cự lôi này, trận thế của Tào quân nhất thời đại loạn. Thấy hai viên đại tướng suất lĩnh 3000 thiết kỵ giống như trời giáng, đánh ra từ hậu phương Tào quân. Đại tướng dẫn đầu tay vũ song chùy, chùy mang theo phong lôi, một đường như theo gió vượt sóng giết tới. Mà tướng phía sau y song nhận chiến phủ cán dài như máy xay gió, thật giống như bánh xe quay. Tào quân Tào tướng đụng là chết, chạm là vọng. 3000 thiết kỵ phía sau tất cả đều là đoản nỗ bằng cương thiết, dũng mãnh vô địch.