Ác Hán

Chương 413 : Sát Hổ

Ngày đăng: 20:24 18/04/20


- Thật ra muốn chiếm lĩnh Tân Thành cũng không khó, nhưng muốn công phá từ bên ngoài cũng không phải chuyện dễ dàng!



Bộ Chất thần thái ung dung, lấy tay nhúng vào rượu vẽ ra một địa đồ đơn giản trên bàn:



- Đây là hình dáng của Tân Thành.



Tuổi tác xấp xỉ với Đổng Phi, nét mặt gầy guộc, có vẻ già giặn hơn.



Đổng Phi nhìn vệt nước dần dần biến mất trên bàn, gật đầu ra chiều suy nghĩ.



Lữ Mông tiếp lời:



- Tử Sơn bởi vì vận chuyển lương thảo mà từng đi qua Tân Thành vài lần, vì vậy cũng coi như quen thuộc tình huống ở đó. Lưu Bị xác thực có vài phần bản lĩnh, chỉ nhìn chuẩn bị của hắn tại Tân Thành, quả thật đã trải qua một phen khổ tâm.



Nói rồi Lữ Mông lấy ra một cái ly.



- Đây là phủ nha, cách kho lương bốn con đường, mà kho lương nằm gần kề nam môn, phòng vệ ở đây cực kỳ nghiêm mật. Bắc môn đối diện Lục Hồn quan, cũng là nơi phòng ngự nghiêm mật. Nhưng tổng thể mà nói, ba cửa thành Tân Thành có thể nói không gì phá nổi. Có điều, Tử Sơn từng phát hiện, phía đông nam Tân Thành có một cửa hông, là thủy môn của sông Y Thủy.



Đổng Phi nói: 



- Tử Minh cứ nói đừng ngại!



- Nếu như chủ công có thể có một nhánh binh mã, có thể thần không biết quỷ không hay vòng qua Tân Thành, mai phục bên bờ Y Thủy. Chờ đến khi Hà Thủy đóng băng, chủ công có thể trực tiếp công kích từ cửa hông, đồng thời lẻn vào Tân Thành, phá hủy kho lương, nội ngoại giáp công, Tân Thành tất phá.



- Vậy làm sao lẻn vào Tân Thành?



Lữ Mông cười nói:



- Việc này thì phải xem thủ đoạn của Tử Sơn rồi!



Bộ Chất nói:



- Chủ công yên tâm là được, muốn vào Tân Thành thật ra cũng không phải rất khó. Trong lòng Chất đã có tính toán.



Nói thật thì loại việc động não này từ trước đến nay Đổng Phi không am hiểu.



Nếu Bộ Chất và Lữ Mông đã thương nghị ra kế hoạch, y cũng không truy vấn nữa, chắc hẳn hai người họ đã có an bài.



Mấy ngày sau, trời đổ tuyết lớn.



Y Thủy dần dần đóng băng, mà tính toán của Lữ Mông và Bộ Chất cũng trở nên hoàn thiện.
Đuốc và đèn lồng sáng rực xua tan đêm đen. Một viên đại tướng lập mã đằng trước, tay cầm Cổ Nguyệt Đao.



Mấy nghìn sĩ tốt sắp hàng chỉnh tề, đao thương lóe ra hàn quang, mục tiêu là đám người Lưu Bị.



Mà phía sau lại có tiếng la giết truyền đến, liền nghe một âm thanh quen thuộc hô to:



- Đừng vội đi Lưu Huyền Đức!



Nghe thanh âm chính là Điển Vi.



Lưu Bị khóc không ra nước mắt, lẽ nào hôm nay sẽ phải chết ở chỗ này? Tuy nhiên cho dù chết, ta cũng phải liều mạng một trận.



- Binh sĩ ba quân, theo ta tử chiến. . .Đánh ra ngoài, có thể còn có một con đường sống.



Đổng Phi có danh sát thần, hơn nữa dưới trướng lại nhảy ra một Hạ diêm vương người trong thiên hạ đều biết. Quân Từ Châu nghe nói không ít về việc này, thầm nghĩ nếu bị bắt, chỉ sợ cũng khó thoát chết. Chỉ có theo chủ công, mở một đường máu thì mới có đường sống.



Hơn nghìn người hò hét phát động công kích. 



Bàng Đức gầm lên một tiếng, giơ đao nghênh đón, ngăn cản Lưu Bị.



Binh mã phía sau lao vào chém giết với quân Từ Châu, song phương đao tới thương đâm, thảm liệt dị thường.



Lưu Bị làm sao là đối thủ của Bàng Đức, không tới bốn năm hiệp đã bị Bàng Đức đánh cho thở hồng hộc, khôi giáp nghiêng ngả.



Phía sau Điển Vi Hàn Đức đã đuổi theo.



Lưu Bị thầm kêu khổ, trong lòng sinh ra tuyệt vọng vô hạn.



Đúng lúc này, từ xa một kỵ chạy tới. Bạch Long mã, Lượng ngân thương, tiểu tướng trên ngựa cao giọng quát:



- Tặc tử, đừng đả thương chủ ta, Cao Sủng ở đây!



Tiểu tướng kia đánh vào trong loạn quân, đại thương trên dưới tung bay, quả nhiên dũng mãnh phi phàm.



Vài tên tướng lĩnh Quan Trung tiến lên ngăn cản, thấy tiểu tương rung cây đại thương trong tay, biến ảo ra hơn mười thương hoa. Hàn quang điểm điểm, mấy viên võ tướng bị chọc rớt xuống ngựa.



Tiểu tướng này vừa đánh qua, hoành thương chặn đại đao của Bàng Đức:



- Chủ công đi mau, Y Khuyết quan đã mất, quân sư bị giết rồi!