Ác Hán

Chương 415 : Yển Sư

Ngày đăng: 20:24 18/04/20


Thiên lý chi đê hủy vu nghĩ huyệt!



(Con đê nghìn dặm bị hủy bởi một lỗ kiến)



Nói thật thì Chu Du không thể nói không tận tâm tận lực đối với phòng ngự của đại chiến Lạc Dương, còn nghĩ tới các mặt có khả năng.



Nhưng hắn lại không ngờ cuối cùng hang kiến làm cả thế cục tan tác chính là tam quan nơi hắn yên tâm nhất.



Mặc kệ nói thế nào, Hiên Viên, Y Khuyết cùng Đại Cốc tam quan thuộc về trị hạ của Tào Tháo, Chu Du cũng cho rằng là vạn vô nhất thất.



Có đôi khi cái số của nó chính là như vậy!



Toàn bộ tình huống đều suy đoán được, nhưng lại quên sự tồn tại ngay trước mắt.



******



- Tam quan mất, địch ở Lạc Dương sẽ khó gây nên nổi phong ba.



Sau khi liên thủ với Bộ Chất, giết đô úy Hiên Viên quan Bảo Huân, Lữ Mông suốt đêm đi tới Y Khuyết quan:



- Việc cấp bách là phải trước khi Tào Tháo Chu Du kịp phản ứng chiếm lấy Yển Sư, cắt đứt liên hệ giữa Huỳnh Dương và Lạc Dương. Mạt tướng cho rằng, Chu Du nhất định sẽ phái trọng binh chiếm Yển Sư trước, vì vậy chủ công nên nhanh chóng làm ra quyết đoán, mau chóng chiếm Yển Sư.



Thanh niên 22 tuổi trước mắt chậm rãi nói.



Đổng Phi yên lặng nghe xong Lữ Mông phân tích, sau đó hỏi:



- Tử Minh cho rằng, tam quan người nào thủ vệ mới tốt?



- Tử Sơn giỏi về chiến sự, hiện giờ dựa vào sự hiểm yếu của Hiên Viên có thể ngăn cản Tào quân, nhưng không phải kế lâu dài. Mạt tướng cho rằng, tam quan là trọng yếu của chiến sự Lạc Dương, nên lấy người thân tín thủ hộ. Bàng Đức tướng quân có thể thủ Đại Cốc quan, mạt tướng và Tử Minh có thể thủ Hiên Viên quan. Về phần Y Khuyết quan, có Ngưu Cương tướng quân trấn thủ, hô ứng với Tân Thành, sẽ không có nguy hiểm.



Nói rồi Lữ Mông nhìn sang Đổng Phi.



Phân công như vậy cũng là trong lẽ thường, Tam quan gần Nhữ Dĩnh, Tào Tháo một khi biết được tin tức, nhất định sẽ mãnh công tam quan, để đoạt lại thông lộ giữa Nhữ Dĩnh và Lạc Dương. Tam quan không thông, thì chiến cuộc Lạc Dương cũng sẽ không thể vãn hồi.



Đổng Phi có thể minh bạch đạo lý này, Tào Tháo càng không thể quên.



Chỉ là như vậy, Đổng Phi không thể tránh được sẽ đối mặt với nỗi lo chia binh, đồng thời còn phải dè chừng Lạc Dương và Toánh Xuyên giáp công.



Trầm ngâm một chút. Đổng Phi nói:



- Như vậy, ta sẽ đích thân lĩnh Nguyên Nhung, tập kích Yển Sư. Đại ca tọa trấn trung quân, làm tiếp ứng. . . Chuyện khác có thể tạm thời không nghĩ đến, cứ theo lời của Tử Minh, việc cấp bách cần mau chóng chiếm Yển Sư trước.



Điển Vi hét lớn:




Đương nhiên, cái này cũng không phải là y sợ đối phương, mà không nghĩ đến nhanh như vậy đã phải đấu với Lưu Bị rồi! Hừ, ta và Lưu Huyền Đức này cũng có duyên thật. Hôm qua mới giết Tư Mã Ý tại Y Khuyết quan, ngày hôm nay đã lại đấu với hắn rồi.



Trần Dung cũng lấy làm kinh hãi:



- Chủ công, sao Tào quân tới nhanh như vậy?



Hắn hơi khẩn trương!



Lần này Đổng Phi đến Yển Sư chỉ dẫn theo 3000 binh mã, cho dù cộng thêm binh mã của Yển Sư cũng không đến 4000.



Nhưng dưới trướng Lưu Bị lại có hơn 3 vạn người!



Dựa thành mà thủ? Lấy tình huống hiện giờ của Yển Sư, căn bản không có biện pháp thủ được, huống chi còn phải đối mặt với Tào quân phía Huỳnh Dương.



Trong lòng Đổng Phi cũng rất khẩn trương.



Nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc, khiến cho người ta có một loại cảm thụ rất yên bình.



Trận chiến này nên đánh thế nào?



Là dựa thành mà thủ, hay là giao phong ở ngoài thành?



Mặc kệ là dựa thành mà thủ hay là giao phong ở ngoài thành. . . Hiển nhiên kết quả cũng sẽ không quá tốt. Lưu Huyền Đức đó sợ là muốn liều lĩnh đoạt lại Yển Sư. Mặc kệ nói thế nào, Yển Sư này là lối ra duy nhất của kinh triệu, hắn há có thể buông tha?



Yển Sư chết tiệt này. . .



Nó giống như một cứ điểm quan trọng không bố trí phòng vệ, cho dù không có sự xuất hiện đột nhiên của Lưu Bị, ngày mai chỉ sợ cũng rất gian nan.



Chậm đã, không bố trí phòng vệ?



Đổng Phi xoay người, đi tới bờ thành, lẳng lặng quan sát tình huống bên trong thành Yển Sư.



Đầu tiên là có đại quân tập kích, sau đó lại xảy ra một trận phản loạn, cả Yển Sư giống như một tòa thành chết, vắng vẻ không tiếng động.



Dân chúng đều trốn ở trong nhà, không dám thò đầu ra.



Trên con đường vắng lặng ngoại trừ binh lính tuần tra, không còn nhìn thấy người nào khác.



Có rồi!



Đổng Phi linh cơ khẽ động, mặt khẽ mỉm cười. Đã như vậy, vừa lúc có trò hay để diễn rồi. . .