Ác Hán
Chương 420 : Chử Tửu (2)
Ngày đăng: 20:24 18/04/20
Bên trong thư dùng văn từ hoa mỹ kể ra nỗi tưởng niệm của Tào Tháo với Đổng Phi từ sau lần từ biệt tại Huỳnh Dương.
Đổng Phi đặt thư xuống, mắt khép hờ, hình như là đang trầm tư, lại hình như là đang ngủ, không nói được một lời.
Trần Quần nôn nóng:
- Đại đô đốc, Quần đã nói rõ mục đích đến đây, không biết đại đô đốc quyết định thế nào?
- Việc này hả. . . Trường Văn, ngươi một đường cũng vất vả rồi, không nên gấp gáp. Ta đã sai người thiết yến, chúng ta. . .
- Đại đô đốc, Quần phụng mệnh đến đây, lúc này lấy quốc sự làm trọng. Trước đây đã làm lỡ không ít thời gian. Tiệc rượu thì không cần đâu.
Đổng Phi thờ ơ ném lá thư lên bàn, kéo dài giọng nói:
- Trường Văn, chuyện này quan hệ trọng đại, sao có thể thoáng cái nói rõ được? Hơn nữa, có một số việc ngươi cũng không làm chủ được, vậy thì có gì mà nói chuyện?
- Ý của đại đô đốc là . . .
- Bảo Mạnh Đức đến đây đi, có một số việc, vẫn nên đối mặt mới nói rõ ràng hơn. Ngươi xem thế nào?
Trong lòng Trần Quần bừng lửa giận!
Đổng Tây Bình, ngươi cũng quá không khách khí rồi đấy. Nói thì rất đơn giản, bảo chủ công nhà ta qua đây nói chuyện với ngươi? Vấn đề là, chủ công nhà ta qua đây rồi, ngươi còn có thể thả hắn đi sao? Mặc dù nói cò kè mặc cả, nhưng cũng không thể như vậy được.
Nhưng mà trong lòng có lửa vẫn không thể phát tiết.
Dù sao hơn mười vạn nhân mã tại kinh triệu còn phải dựa vào người này lên tiếng mới có thể sống mà rời khỏi.
- Đại đô đốc, như vậy có phải không tốt lắm hay không?
Đổng Phi cười:
- Trường Văn, ngươi cũng thấy đấy, hiện tại ta bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều có rất nhiều việc ta phải xử lý, thật sự là không rảnh được. Bằng không ta sẽ đến Huỳnh Dương nâng cốc đàm luận với Mạnh Đức rồi, cũng không cần phiền phức ngươi truyền lời. . . Như vậy đi, nếu Trường Văn huynh không làm chủ được, vậy trở lại hỏi xem, ta cùng với Mạnh Đức lúc quen biết cũng là lúc xuống dốc, nếu không phải tạo hóa trêu người, thực không muốn là địch với hắn. . . Ha ha, Trường Văn huynh, xin thứ cho Phi không tiễn xa rồi!
Nói chưa được hai câu Đổng Phi đã muốn tiễn khách rồi!
Trần Quần nghẹn một bụng tức, nhưng cũng không làm gì được Đổng Phi.
- Đã như vậy, ta sẽ đúng sự thật bẩm báo với thừa tướng.
Nói xong hắn phất tay áo rời đi. Đổng Phi vẫn cười ha ha tiễn Trần Quần ra ngoài đại trướng, nhìn hắn dẫn người cưỡi ngựa rời khỏi.
Sau đại trướng, Bàng Thống chạy ra:
- Sao hả Đổng đại ca. . . Tên kia có bị tức đến hộc máu không?
Đổng Phi nhíu mày, nhỏ nhẹ nói:
- A Sửu, ta làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?
- Ha ha, có cái gì mà quá với đáng. Tuy nói Đổng đại ca và Trần Quần từng quen biết, nhưng hiện giờ là hai nước giao phong, vốn chính là ngươi lừa ta gạt. Chỉ xem ai có thể lừa gạt được ai. Ta phỏng chừng lần này sẽ hù hắn không nhẹ.
Bàng Thống vừa cười vừa nói.
Nhưng Đổng Phi không cười nổi. Ngược lại y có vẻ rất uể oải, vỗ vai Bàng Thống, sau đó xoay người đi vào đại trướng. . .
*****
Tháng giêng, Trường An.
Lưu Bị lén quay trở về Từ Châu, cũng liên hợp với Lưu Biểu, hai người huy 15 vạn đại quân từ Cửu Giang, Giang Hạ đánh vào Giang Đông. Tôn Sách mặc dù dũng mãnh, Trần Đăng tuy có trí, nhưng Lưu Biểu Lưu Bị hai người liên thủ, vẫn có vẻ không cản được.
Trong quân Lưu Bị võ có Quan Vũ Văn Sửu có thể địch Tôn Sách.
Văn có Hứa Du Tư Mã Lãng, lại thêm một Tự Thụ sau khi trải qua khuyên bảo đã đầu hàng Lưu Bị, thực lực của quân Từ Châu càng hùng mạnh.
Mà trong tay Lưu Biểu cũng có hùng binh, hai bên giáp công khiến cho Tôn Sách đầu đuôi đều khó, Dự Chương Hoa Hâm dẫn đầu tạo phản.
Đại sự như vậy Tào Tháo có thể nào không cảm thấy lo lắng. Hắn không sợ Lưu Biểu, nhưng quả thực có phần sợ hãi Lưu Bị.
Nếu như để hắn có được Giang Đông, như vậy cuộc sống của Tào Tháo càng không dễ chịu.
Vì vậy Tào Tháo lập tức gửi thư cho Đổng Phi, yêu cầu gặp mặt đàm phán với y, đồng thời lựa chọn Đại Phi sơn làm nơi gặp mặt.
Nghĩ Đổng Phi đã đến sớm hơn...
- Đại đô đốc có một mình thôi hả?
- Không mang một binh một tốt.
Tào Tháo trầm ngâm một chút:
- Hứa Chử Tào Bành, hai ngươi lĩnh Hổ Kỵ chờ ở ngoài núi, không được tự ý xảy ra xung đột với người khác.
- Chủ công, ngài đi một mình, chẳng phải nguy hiểm sao?
Đúng vậy, cực kỳ nguy hiểm ấy chứ!
Mặc dù nói Đổng Phi cũng chỉ có một mình, nhưng Đổng Phi là ai? Vô địch đại tướng quân, Tây Vực bạo hổ nổi tiếng thiên hạ.
Nếu như y muốn bất lợi đối với Tào Tháo, đừng nói một Tào Tháo, mười Tào Tháo cũng sống không được.
Nhưng Tào Tháo lại thản nhiên cười:
- Các ngươi đừng nói năng lung tung, nếu Đổng hầu như các ngươi suy nghĩ, y cũng không thành được cục diện như hôm nay.
Bùi Nguyên Thiệu nở nụ cười:
- Đại đô đốc cũng nói, thừa tướng nhất định sẽ đi một mình.
- A?
Tào Tháo vui vẻ:
- Sao Đổng hầu lại chắc chắc như vậy?
Bùi Nguyên Thiệu nói:
- Tiểu tướng cũng từng hỏi, đại đô đốc nói: đơn giản là thừa tướng ngài là Tào Tháo, nhiêu đây cũng đủ rồi.
- Bởi vì ta tên Tào Tháo?
Tào Tháo đầu tiên là ngẩn ra, sau một lát hắn cất tiếng cười to:
- Người hiểu ta, Đổng Tây Bình. . . Người hiểu ta, Đổng Tây Bình!
Vừa nói hắn vừa bước lên núi.
Tại giờ khắc này, Tào Tháo mơ hồ có một loại cảm giác: ngày hôm nay gặp mặt Đổng Phi nói không chừng sẽ trở thành giai thoại thiên cổ!