Ác Hán

Chương 431 : Hạ Hầu Lan (3)

Ngày đăng: 20:24 18/04/20


Cái nóng đã qua, Trường An càng thêm vẻ hùng hồn, trong gió thu những cây tùng già xanh ngắt, Vị thủy cuồn cuộn chảy về phía trước.



Theo lý mà nói, xa Trường An gần hai năm Đổng Phi lần này về phải trống giương cờ mở mới đúng, nhưng y lại không làm thế.



Để Điển Vi dẫn trung quân, Khúc Nghĩa làm phó tướng rầm rộ tiến quân, còn y thì dưới sự tháp tùng của bốn người Lý Quỳ và 200 Cự ma sĩ, âm thầm rời đại đội, xuất phát trước đám Điển Vi hai ngày.



Trước khi xuất phát, Lương Tập chính thức được bổ nhiệm làm thái thú Hà Đông, kiêm Ti đãi giáo úy.



Có thể nói lệnh bổ nhiệm này nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, Lương Tập chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, vọt một cái thành quan lớn triều đình hưởng bổng lộc hai nghìn thạch, không biết có bao nhiêu cái mắt kính bị vỡ, nhưng nói từ một phương diện khác nó lại phù hợp với lời Đổng Phi mà nói.



Dùng người tài không câu nệ, Đổng Phi dùng người không nhìn tư lịch, không xem gia thế, chỉ cần ngươi có tài là y dám dùng.



Chiêu này làm vô số sĩ tử Quan Trung động lòng, rất nhiều sĩ tử không chịu kém người ta, Đổng Phi còn chưa tới Trường An đã kéo nhau lên đường, ai mà chẳng muốn có tiền đồ tốt. Mặc dù sĩ nhân hồi xưa chủ trọng phong cốt, nhưng phong cốt không làm người ta ăn no bụng được.



Đổng Phi không ngờ, một hành động nho nhỏ của y lại không biết bao nhiêu người lòng không yên tĩnh, dù sao khác với tình hình đầu năm Kiến An, năm năm trước Đổng Phi mới đánh vào Quan Trung, căn cơ chưa vững cho dù phát ra Cầu hiền lệnh, nhưng không ít người còn trong trạng thái nghe ngóng quan sát, chư hầu Quan Đông đang hùng mạnh. Làm sao dọn dẹp được Quan Trung thảm bại đó là mệnh đề đầu tiên người ta ném ra cho Đổng Phi, sau đó đại chiến Đạn Hãn Sơn, Tịnh Châu, Lạc Dương ... Cái nào cũng là khảo nghiệm với Đổng Phi.



Nay tuy Đổng Phi chưa tới mức có thể nói là hùng bá phương bắc, nhưng thực lực hùng mạnh, ngạo nghễ nhìn đời đã chứng minh tất cả.



Sĩ nhân ở dưới tình huống này không thể không cân nhắc kỹ càng, nếu không ra mặt phối hợp ngày sau có lẽ không còn cơ hội nữa, mà Đổng Phi kinh kỵ trở về Trường An lại có toan tính khác.



Tàn dương chiếu lên Đỗ Bưu Bảo, tường thành màu xám dưới ánh tịch dương có một loại tang thương.



Khi trời tối, một đoàn người âm thầm đi tới ngoài Đỗ Bưu Bảo.



Cầu treo hạ xuống, Pháp Chính và Vương Mãi đón những người này vào thành bảo xong lập tức cảnh giới bốn xung quanh thành bảo.



Đám Lý Quỳ tự có người bố trí, Đổng Phi thì đi theo Pháp Chính tới một phòng giam, phòng giam này trang trí đẹp đẽ, giữ còn có một bàn tiệc thịnh soạn, Giả Hủ đang cười tủm tỉm ngồi một bên.



- Quân sư.



Đổng Phi đi lên hành lễ, vẻ mặt hết sức cung kính.



Giả Hủ trông có vẻ không già đi chút nào, chỉ do thiếu sáng mà da trắng khác thường, vội đứng dậy đỡ lấy Đổng Phi nói:



- Chủ công chỉ có tù phạm Giả Hủ thôi, không có quân sư ở đây.



Đổng Phi chân thành nói:



- Trong lòng ta chỉ có quân sư.



Ý nói chỉ Giả Hủ mới xứng làm quân sư, thậm chí Trần Cung cũng chưa đủ tư cách.



Nay Đổng Phi không còn là chân trắng như khi thu phục Giả Hủ nữa.



Là Đại đô đốc thống lĩnh ba quân, trước đó càng được Lưu Biện phong làm thừa tướng, tổng lĩnh sự vụ lớn nhỏ ở Quan Trung. Nhưng Giả Hủ thấy không thay đổi gì cả, vẫn cảm thấy y giống như ở tửu quán ngoài thành Lâm Thao khi nào, mang theo một tấm lòng thành.



Giả Hủ thấy rất dễ chịu, một câu nói này đáng cho mấy năm biệt tích vừa rồi.
Bất kể như thế nào Đổng Phi luôn hi vọng Lưu Biện có thể thực sự đứng dậy, Hạ Hầu Lan có thể đứng bên Lưu Biện.



So với Hạ Hầu Lan, Đổng Phi tuy nhận là kẻ bảo hộ Lưu Biện, nhưng thực tế y cũng biết nhiều việc chỉ là tự lừa dối bản thân thôi. Điều Đổng Phi không muốn nhưng không thể không thừa nhận, lòng trung thành của Hạ Hầu Lan với Lưu Biện không có chút tạp niệm nào.



Nhưng hiện giờ cái người cố chấp ấy lại chết rồi.



Đổng Phi thấy rượu bất ngờ trở nên không còn vị gì, ngây ngốc ngồi bên bàn hồi lâu mới buông một tiếng thở dài.



- Có biết vì sao hắn tự sát không?



Giả Hủ đặt chén rượu xuống, xua tay ý bảo Pháp Chính và Vương Mãi ra ngoài.



Trong phòng chỉ còn lại hai người, Giả Hủ rót đầy chén rượu cho Đổng Phi:



- Chuyện này nói ra thì dài lắm, từ khi Hạ Hầu Lan binh bại, liền tù ở Đỗ Bưu Bảo. Hủ biết đây không phải do chủ công an bài, mà là hắn tự tới. Người biết đó, Hoàng thượng không biết tội của Hạ Hầu Lan, nhưng hắn lại cố chấp, nghĩ không thông.



- Vậy là sao?



- Khi Hạ Hầu Lan bị giam ở Đỗ Bưu Bảo, Hủ từng làm bạn tù, trò chuyện với hắn vài lần. Tinh thần của hắn không được tốt lắm, lòng thi thoảng tự trách mình vì thất bại. Vốn Hủ định giết hắn, nhưng thấy hắn như vậy cũng chần trừ ... Về sau hắn nói, tội của hắn là tội chết, dù chủ công có tha thứ cho hắn thì hắn cũng không tha thứ cho bản thân được.



Đổng Phi cau mày:



- Hắn cũng nghĩ quá nhiều rồi.



Giả Hủ cười:



- Có câu hiền không nắm được binh, Hạ Hầu Lan làm tướng còn có thể, làm soái thì kém xa lắm. Sau hoàng thượng đích thân tới Đỗ Bưu Bảo đón Hạ Hầu Lan ra, Hủ thấy lúc đi hình như hắn nghĩ thông rồi. Nhưng không ngờ mấy tháng sau hắn đột nhiên tự sát, Vương Mãi xem thi thể của hắn, nhìn bề ngoài có vẻ không có vấn đề gì.



Đổng Phi nghe hết câu này ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Giả Hủ, vì y nghe ra chút manh mối:



- Ý quân sư là ....



Giả Hủ lắc đầu:



- Hiện giờ còn chưa khẳng định, có điều từng có tin tức trong đại nội, khi chủ công đại chiến Lạc Dương, Nguyệt mỹ nhân đề xuất với hoàng thượng, mời Đại nguyệt thị vương phái binh vào Trường An, nhưng hoàng thượng vô cùng phẫn nộ từ chối.



Tin từ đại nội tới từ nội tam, là số hiệu của mật thám Đốc sát viện, nhân vật cực kỳ bí ẩn, thậm chí tới ngay cả Đổng Phi cũng không biết, chỉ nắm trong tay Giả Hủ.



- Điều này thì liên quan gì tới cái chết của Hạ Hầu Lan.



- Chủ công cứ thong thả nghe Hủ nói hết đã.



Giả Hủ uống một ngụm rượu:



- Trước khi Hạ Hầu Lan tự sát, theo báo cáo có người từng tới bái phỏng hắn, chỉ là kẻ này hành tung quỷ dị, không sao truy xét được, chỉ biết Hạ Hầu Lan từng cùng kẻ đó tranh cãi kịch liệt.