Ác Hán
Chương 453 : Trương Nhiệm Lộ Tranh Vanh (2)
Ngày đăng: 20:24 18/04/20
Mọi người tụ tập tại sảnh đường, Chu Hân nói:
- Ta và các vị quen biết bao năm, nội tình Võ Lăng hẳn mọi người đều biết. Năm xưa Tần đại nhân bị đám tiểu nhân Quan Đông làm giận hộc máu mà chết, khi lâm chung từng bảo ta phò tá Lương vương thiên tuế. Chỉ là ta và Lương vương quen nhau không sâu, nay Lương vương muốn bình đình chiến loạn, trả cho thiên hạ bầu trời sáng trong. Lưu Cảnh Thăng uổng danh Hán thất tông thân, làm chuyện đại nghịch bất đạo, nay đã trở mặt rồi, Lưu Biểu phái Lưu Bàn làm soái chinh phạt Võ Lăng. Chư vị, nên làm sao, sớm ra quyết định.
Những lời này tất nhiên không phải nói với đám Sa Ma Kha, mà cho Hoàn Giai nghe, ý là các ngươi muốn lui còn kịp, ta không ép.
Hoàn Giai cười lớn:
- Đại Minh công nói những lời này là sai rồi, ta quen Lương vương từ 20 năm trước, khi ấy ta làm công tào Trường Sa, vừa khéo khi ấy Sa đại vương phái người tới ép mời Trương thái thú, còn gây ra chút hiểu lầm. 20 năm trước kết nghĩa vườn mai, ta là một trong số nhân chứng. Chỉ tiếc rằng khi ấy không thể cùng Lương vương chinh chiến, nay vẫn còn tiếc.
Chu Hân lần đầu tiên nghe Hoàn Giai nhắc tới chuyện này, không khỏi kinh ngạc.
Sa Ma Kha híp mắt hồi lâu, đột nhiên bật cười:
- Ông nói thế làm ta nhớ ra rồi, tối hôm đó ta và hai vị ca ca kết bái, hình như cũng có ông. Mã trung hành phái ông bày hương án ... Ừm, khi ấy còn có Bàng Đức Công và Sĩ Nguyên nữa.
Những lời này kéo gần quan hệ mọi người không ít.
Hồ Chiêu nói:
- Ngày trước Lương vương phái người tới đưa tin, nói Tây Xuyên vừa mới lấy, còn chưa ổn định. Bàng Thống phái Hoắc Tuấn dẫn 8000 Vô Nan quân rời Xuyên hỗ trợ, lại có tướng Thục La Mông làm tiên phong. Có điều đường Thục khó đi, tiên phong tới nơi cũng phải trung tuần tháng ba.
Chu Hân gật đầu:
- Vậy từ giờ tới lúc đó chúng ta phải dựa vào bản thân rồi.
Cam Ninh đứng dậy:
- Sợ cái gì? Cho dù không có viện quân, một tên Lưu Bàn nhỏ nhoi làm gì được chúng ta? Cẩm Phàm doanh của ta có thể tập kích trên sông, làm quân Kinh Châu ăn không ngon ngủ không yên. Thái Mạo tuy có thanh danh, nhưng trong mắt ta chỉ là tên hề.
- Hưng Bá chớ nóng vội.
Sa Ma Kha lên tiếng:
- Trận này quan trọng e không phải trên sông, mà là trên bờ. Thúc Tuấn thấy sao?
Trương Nghiệm suy nghĩ rồi trầm giọng nói:
- Thực ra theo ý Nhiệm, Lưu Bàn không đáng ngại, Lưu Ba lại có chút thủ đoạn. Còn về Phan Khởi Trường Sa và Lưu Độ Quế Dương thì ta thấy bọn họ căn bản sẽ không chạy tới kiếm phiền toái đâu.
- Sau khi tới Hồ Đầu Sơn, Nhiệm có nghiên cứu tỉ mỉ về quan viên Kinh Tương. Ha ha ha, tư liệu chủ công cung tấp vô cùng chi tiết, trên từ Liêu Biểu, dưới huyện lệnh đều có ghi chép. Phan Khởi có đảm lượng, rất quyết đoán, nhưng chủ công đánh giá hắn thức thời, biết tiến thối. Nay chủ công đã chiếm Tây Xuyên, Phan Khởi nhất định nhìn ra được xu thế Kinh Tương. Cho nên hắn chỉ hư trương thanh thế, chú không chạy ra sinh sự. Chỉ cần Chu Tân huynh giữ Dậu Dương, diễn một vở kịch với hắn, được không?
Chu Tân cười:
- Chuyện này có gì khó.
- Lưu Độ là hạng nhát gan sợ chết, xin Tam gia viết một phong thư, mời Sơn Việt Hề Ni xuất binh, cứ nói nếu lấy được Quế Dương thì lương thực châu báu là của họ. Hề Ni là tên tham lam sẽ mắc câu. Hơn nữa Tam gia bại ở Đương Dương, Hề hi, Mạnh Đan đều dao động. Chỉ nhìn lần này Mạnh Đan tiếp nhận Lưu Tuấn, thậm chí ra tay tương trợ là rõ.
Sa Ma Kha hừm một tiếng:
- Ta thề giết Mạnh Đan.
Đám Chu Hân đều nhìn Trương Nhiệm với ánh mắt kính trọng.
Trương Nhiệm nay mới qua 30, nhìn qua giống một thư sinh mặt trắng. Khi mới tới trừ Sa Ma Kha và Hồ Chiêu thì không ai phục hắn. Nhưng với cái dũng của Cam Ninh, cũng phải hơn 300 chiêu mới thắng được, nói tới luyện binh, ở Võ Lăng càng chẳng có ai hơn.
- Thế Anh, Bố giao cả nhà lớn bé cho ngươi.
Cái mặt cứng nhắc của Cao Thuận co giật:
- Quân hầu ...
- Đừng nói nữa.
Lữ Bố hít sâu một hơi, vỗ vai Cao Thuận:
- Nếu Bố tới được Trường An, chúng ta tiếp tục làm huynh đệ. Nếu như .. Thế Anh hãy phò tá Đổng Tây Bình, tên đó tuy mặt mũi khó coi, nhưng là một nhân vật lớn, kiếp sau chúng ta tiếp tục làm bạn.
Cao Thuận thấy lòng đau xót, muốn quỳ xuống.
Đừng thấy Lữ Bố nói nhẹ nhàng, lòng mọi người đều hiểu, Lữ Bố xuất binh lần này, bằng với phản lại Tào Tháo, đi vào Nam Dương, đánh vòng khắp Quan Đông, không có viện binh, không khéo tính mạng cũng chẳng con. Lữ Bố đang phó thác hậu sự.
- Thế Anh, đừng đàn bà như thế, đại trượng phu chiến tử sa trường, da ngựa bộc thây. Ngươi tới Trương An bảo tên họ Đổng, nói Lữ Phụng Tiên này trả hết nợ rồi, về sau không nợ gì hắn nữa.
Cao Thuận cắn răng gật đầu.
- Mi Thập Nhị.
Một đại hán tây bắc đi ra chắp tay với Lữ Bố.
Người này chính là Mi Long, cũng có thể gọi là Đổng Long, là thuộc hạ duy nhất còn lại năm xưa theo Đổng Phi đánh Kim thành. Về sau phụng lệnh tới Từ Châu, nằm vùng ở Mi gia.
Mi Long gật đầu nghiêm túc nói:
- Quân hầu cứ yên tâm, chỉ cần có Lương vương, không ai có thể khinh nhục phu nhân và tiểu thư.
Lư Bố cười:
- Vậy ta yên tâm rồi, mau mau lên đường đi.
Đám Lai Oanh Nhi vừa lên xe vừa quay đầu nhìn.
Cao Thuận và Mi Long lên ngựa, chắp tay nói:
- Quân hầu trân trọng. Chúng tôi đợi quân hầu ở Trường An say một trận.
- Trân trọng.
Lữ Bố xoay người đi.
Đội xe được sĩ tốt Hãm trận doanh hộ tống đi về phương xa.
Tào Tính đi tới nói nhỏ:
- Quân hầu, phu nhân và đám Thế Anh đi rồi.
- Ta biết.
Lữ Bố cố nén nỗi đau biệt ly, lạnh nhạt nói, với một người yêu thương gia đình như mạng sống mà nói, chia ly là nỗi đau lớn nhất.