Ác Hán

Chương 463 : Ôn Hầu (1)

Ngày đăng: 20:25 18/04/20


Từ năm Trung Bình thứ nhất, Lưu Bị Quan Vũ đào viên kết nghĩa, thoáng cái cũng đã trôi qua 20 năm.



Trong thời gian 20 năm Quan Công đi theo Lưu Bị, có thể nói trải qua vô số đau khổ, thủy chung không phản bội. Tam đệ Trương Phi vì che chở cho Lưu Bị tại bờ sông Ung Thủy mà bị bắt, cuối cùng chết vào tay Đổng Phi. Hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau, tuy không phải thân huynh đệ, nhưng hơn hẳn thân huynh đệ.



Lưu Bị chưa bao giờ dùng dùng lời lẽ nghiêm khắc như vậy để hạ mệnh lệnh!



Hiện giờ Quan Vũ cũng đã là người ngoài 40, có thể nào không nghe ra trong tấm giấy mệnh lệnh của Lưu Bị ẩn dấu vô tận lo nghĩ.



Chiến cuộc đến lúc này đã không thể xoay chuyển. Nếu không thể công phá phòng tuyến của Tào Nhân, mệnh vận sau này của Lưu Bị cũng có thể nghĩ.



Quan Vũ rất rõ ràng tâm tư của Lưu Bị. Có được Dự Châu là nhỏ, công hãm Hứa Xương, bắt Hán Đế Lưu Hiệp mới là ý đồ chân chính của Lưu Bị.



Lưu Bị hiện giờ mất cái gì?



Thiếu khuyết một thân phận danh chính ngôn thuận. Mặc kệ Hán Đế ở Trường An có chính thống hay không, Lưu Bị cũng không có có hội quay lại với Đổng Phi. Mà Hán Đế Lưu Hiệp tại Hứa Xương cũng không hỏi hắn có phải là Ngụy Đế hay không. Nếu có thể đạt được Lưu Hiệp, Lưu Bị sẽ có không gian thi triển quyền cước.



Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Lưu Bị biết rõ tất cả mọi việc xảy ra tại Quan Đông đều có thể là Đổng Phi an bài, mà vẫn có ý muốn liên thủ với Viên Thiệu đánh Tào Tháo. Chỉ cần có Viên Thiệu kiềm chế binh lực của Tào Tháo, Lưu Bị mới có thể có cơ hội công phá phòng tuyến Nhữ Nam, binh lâm dưới thành Hứa Xương, đoạt lại Lưu Hiệp. Đối với Lưu Bị mà nói, bất luận Lưu Hiệp có chính thống hay không, tóm lại chỉ là một lá cờ.



Có lá cờ Lưu Hiệp, Lưu Bị mới có khả năng đứng vững gót chân tại Kinh Tương, tại Từ Châu.



Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu sao? Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, Trên thực tế, từ sau khi Đổng Trác chết, thiên tử này không phải chỉ dùng để hiệp hay sao?



Đổng Trác làm như thế, Lý Giác Quách Tỷ làm như thế, Tào Tháo cũng làm như thế!



Nếu mọi người đều có thể làm như vậy, như vậy Lưu Bị hắn cũng có thể. Được làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay đều là như vậy.



Cho nên, Quan Vũ tại Nhữ Nam đã triển khai thế tiến công cực kỳ hung mãnh. . .



******



Giữa xuân năm Thái Bình thứ 5, đại địa Quan Trung dạt dào sức sống.



Kế hoạch của một năm chỉ tại mùa xuân! Trải qua mấy năm nghỉ ngơi, trên đại địa Tam Tần (Thiểm Tây) từ lâu đã không còn thấy dáng dấp hoang tàn như năm đó nữa.



Cùng lúc đó, từ Tam Hoàng Ngũ Đế tới nay, trên lịch sử Hoa Hạ lần đầu tiên khoa cử giật lại màn che.



Từ Tây Vực đến U Châu; từ Tây Xuyên tới Mạc Bắc.



Căn cứ vào pháp lệnh khoa cử Thừa Minh điện ban ra, châu huyện các nơi đều mở kì thi Xuân khuê. Xuân khuê lần đầu tổng cộng có hơn 32020 học sinh Tam Học. Cộng thêm sĩ tử từ các nơi đến, khoảng chừng hơn 5 vạn người tiến vào trường thi, tiến hành cuộc thi trong ba ngày.



- Cái gì? Tây Bình bị công phá rồi?



Đổng Phi ngồi ở trên đường, nhìn chiến báo trong tay mà nhịn không được lẩm bẩm.



Trần Cung nói:



- Mùng 6 tháng giêng, Quan Vũ tại khe Hắc Lư tích nước ba ngày, thủy yêm Bách Đình. Tướng thủ Tây Bình là Hầu Thành sau khi bị nhốt hơn mười ngày thấy viện quân không thể tiếp ứng, chỉ phải mở thành đầu hàng. Điện hạ, Tây Bình vừa mất, phòng tuyến của Tào Tháo tại Nhữ Nam cũng coi như xong rồi!



Niềm vui của Xuân khuê khai khoa bị tin tức thình lình xảy ra này đuổi đi mất dép.



Đổng Phi lẩm bẩm:



- Không nghĩ tới. . . Ta còn tưởng rằng Tào Nhân kia có thể kiên trì đến ba tháng. Không nghĩ tới đã không duy trì được nhanh như vậy. . . Không đúng, Quan Vũ tích nước tại Hắc Lư sao Tào Nhân có thể không cảm thấy? Còn có, Lưu Diệp kia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.



Trần Cung nói:



- Có người nói giữa Lưu Diệp và Tào Nhân có chút vướng mắc. Cuối năm ngoái, khi Quan Vũ đánh Chinh Khương Tào Nhân từng phái người cầu viện Lưu Diệp. Lưu Diệp thì sao, hắn cũng không phải không có động tác. Chỉ là trên đường cứu viện biết được Quan Vũ đột nhiên tập kích Định Dĩnh, Lưu Diệp lo lắng trúng kế, nửa đường lĩnh quân quay lại. Sau đó hắn từng phái người tiến hành giải thích với Tào Nhân. Nhưng theo mật thám nói, Tào Nhân rất không hài lòng đối với việc này.



Đổng Phi nhìn chằm chằm Trần Cung:



- Công Đài nghĩ thế nào?
- Không ngờ, Hoàng Thiệu thanh danh không hiện, chỉ xuất thân hàn sĩ, nhưng có thể viết ra tác phẩm kinh điển như [Tam Học kỷ yếu]. Có bộ sách của hắn, giúp cho các thủ sĩ sau này của chúng ta bớt đi đường vòng rất nhiều. . . Ta không bằng Tăng Thứ rồi.



Cố Ung kia là người thế nào?



Nghiêm chỉnh xuất thân thế gia tử. Trong bộ khúc của Đổng Phi ít người có thể bằng được. Hiện giờ nói ra những lời này, coi như là một loại tán thành. Thật ra, trước khi ban bố pháp lệnh khoa cử, bất luận là Cố Ung hay là Trần Cung tóm lại vẫn co chút không phục. Bởi vì, sau khi ban bố pháp lệnh khoa cử, Đổng Phi lại tại Thái Học Viện và Quốc Tử Giám ở Trường An thiết lập một pho tượng, chính là pho tượng của Hoàng Thiệu.



Trần Cung tay vuốt chòm râu, nhìn danh sách từ các nơi đưa tới mà khẽ gật đầu.



- Tăng Thứ đại tài, thực không phải chúng ta có thể bằng được. Xuân khuê khoa khảo mặc dù chỉ tuyển ra 1600 người, cũng không có ích đối với tình huống hiện tại. Nhưng hắn làm cho tiểu lại trong phủ nha các nơi tăng thêm hơn 2000 người, không chỉ giải quyết các ghế trống của tiểu lại ở trong thôn, còn mở rộng cho chúng ta gần vạn sinh viên. Đợi Xuân khuê lần thứ hai mở ra vào năm sau, chỉ sợ sinh đồ thiên hạ sẽ không ngại vạn lý mà đến.



Tiểu lại ở thôn toàn bộ lấy Hương học quốc tử và sinh đồ tuổi già đảm đương. . .



Đổng Phi trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nói:



- Hoàng Vinh hiện giờ học hành thế nào rồi?



Hoàng Vinh, chính là con một của Hoàng Thiệu. Hiện giờ vừa mới thi vào Quận học Trường An, mới 8 tuổi. Tuy nhiên luận tư chất Hoàng Vinh cũng không tính rất tốt. Khi thi vào Quận học thành tích cũng khá bình thường. Tuy nhiên tiểu tử này có một sự chuyên cần nghiên cứu khiến người khác đành phải bội phục.



Trên điểm này, Hoàng Vinh rất tương tự với phụ thân đã qua đời của hắn.



Thạch Thao đem tình huống của Hoàng Vinh nói cho Đổng Phi. Đổng Phi trầm tư một lát mới lên tiếng:



- Quảng Nguyên, ngày mai sai người báo cho Hoàng Vinh, bảo hắn tới Mạc phủ của ta hiệu lực. . .Ừm, để hắn đảm đương môn hạ thư tá của ta đi. Tuổi của Lương Đạo cũng đủ rồi, theo ta cũng có thời gian, cũng nên đi ra ngoài trải nghiệm một chút. . .Ừm, để hắn đến Tây Xuyên phối hợp với Diêm Phố thống trị địa phương.



Những lời này nói rất hời hợt.



Nhưng mọi người trong Thừa Minh điện lại biết, đây là Lí Quỳ được trọng dụng rồi. Mà Hoàng Vinh thì sao, từ nay về sau cũng trở nên không còn bình thường.



- Mặt khác, tuổi của Cố Thiệu cũng không nhỏ, ta thấy cũng nên cho hắn đi ra làm việc rồi. Sư huynh, ngày mai để hắn đến chỗ Bá Uy làm việc đi. Vì việc Xuân khuê này không biết có bao nhiêu ngưu quỷ xà thần lẫn vào Trường An. Bên Bá Uy hiện tại nhân thủ đang thiếu nghiêm trọng, để Cố Thiệu đi giúp hắn một chút... Còn có, con trai Công Đài Trần Minh văn tài xuất chúng, đưa hết vào Đốc Sát viện làm việc.



Lời vừa nói ra, hai người Cố Ung Trần Cung kích động vô cùng.



Hiện giờ tất cả mọi người nhìn ra được Đổng Phi đang bồi dưỡng Đổng Ký, Tương lai nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lương Vương vương tử chính là Đổng Ký.



Cố Thiệu Trần Minh giúp Đổng Ký làm việc, đó chính là Thái tử đảng không hơn không kém. Thành tựu tương lai . . . Sợ là không thường.



Đổng Phi liên tiếp phát ra chính lệnh, Mã Lương bên cạnh đều ghi lại trong hồ sơ.



Đợi sau khi nói xong chuyện này, Đổng Phi lại nói:



- Hiện giờ Nhữ Nam bị công phá, Tào Nhân binh lui một đường từ Lâm Toánh tới Trường Bình, quân Từ Châu sợ là ít ngày nữa sẽ đánh vào Toánh Xuyên. Tào Tháo tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nghĩ đến sẽ phản kích Viên Thiệu không còn chờ đợi lâu nữa. . .Ừm, Công Đài và mọi người nên quan tâm vào chiến báo Quan Trung sắp tới. . . Mặt khác, thông báo cho Lục Tốn, kế hoạch của hắn rất tốt, có thể thực thi xuống.



Mã Lương lập tức ở bên cạnh soạn văn thư, rồi đưa đến trước mặt đám người Trần Cung.



Sau khi in lên đại ấn của Thừa Minh điện, Đổng Phi lại giao ấn tín Cự Ma lệnh cho Mã Lương, in lên công văn xong tự có Túc vệ nhận lấy.



- Mặt khác, chiến sự ở vùng Tam Hàn kết thúc đã lâu, do ai đến thống trị, các ngươi mau chóng chọn một nhân tuyển thích hợp rồi trình báo cho ta.



Trần Cung vội vã trả lời:



- Về chuyện thiết lập quận tại Tam Hàn chúng thần hạ đã có chủ trương. . .Người có phẩm hạnh tốt đẹp, tài năng xuất chúng, vả lại trung tâm với Lương Vương, tổng cộng có hai người. Trưởng sử phủ thừa tướng Triệu Tiển, chất phác mà hiếu học, từng nhậm chức trong phủ Hà Tiến đại tướng quân. Sau khi thái sư cầm quyền, Triệu Tiển tuy nhiều lần ngỗ nghịch, không được thái sư yêu thích, nhưng việc tấu ngôn tất cả đều nói đúng thực trạng.



- Sau khi thái sư chết, Triệu Tiển đến Tây Xuyên tị nạn, người này có thể đảm đương trọng trách.



Đổng Phi nghe vậy lại lắc đầu.



Triệu Tiển này nói đến cũng là một nhân vật có địa vị. Thời Hán Linh Đế được cử làm hiếu liêm, tài học xuất chúng, hơn nữa bản tính rất ngay thẳng.



Đổng Phi cũng không trách hắn sau khi Đổng Trác chết chạy đến Tây Xuyên tị nạn. Dù sao Đổng Trác không trọng dụng hắn, Triệu Tiển sợ cũng trong lòng có khúc mắc.