Ác Hán
Chương 468 : Đại Dã Trạch (1)
Ngày đăng: 20:25 18/04/20
- Tử Hiếu hại ta, Tử Hiếu hại ta!
Khi tin tức Lữ Bố chết trận tại dốc Hồng Khích truyền tới Bộc Dương, Tào Tháo ngồi trong phủ nha, hồi lâu nói không nên lời.
Đã đến bước này, mặc kệ Lữ Bố xuất phát từ mục đích gì trợ giúp hắn, trong lòng Tào Tháo rất rõ ràng, hắn đã tính sai. . .
Có người nói, Lữ Bố tại Nhữ Nam cướp đường vận lương của Quan Vũ hơn mười lần, làm cho Quan Vũ đành phải từ hai vùng Định Dĩnh Tây Bình triệu tập trọng binh bao vây tiêu diệt. Nếu như lúc đó Tào Nhân có thể phối hợp, nói không chừng Nhữ Nam còn có thể lấy lại. Nhưng đối mặt với loại tình huống này, Tào Nhân lại án binh bất động. Dùng lời của Tào Nhân để giải thích: mặc dù phát hiện Nhữ Nam có dị động, nhưng tình huống quân địch không rõ, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tào Tháo còn có thể nói cái gì chứ?
Việc lâm trận này vốn đã không dễ nói rõ ràng. Nếu lúc trước bảo Tào Nhân tổng đốc chiến sự Nhữ Nam, như vậy Tào Tháo đã không thể đi trách Tào Nhân. Dù sao lúc trước Tào Tháo hắn cũng không rất yên tâm về Lữ Bố. . . Cũng chỉ có thể ở trong lòng thầm trách cứ vài câu.
Lữ Bố đã chết, nhưng Quan Vũ muốn thắng lợi trong trận chiến kế tiếp cũng không dễ dàng.
Ngược lại là Tào Tháo cũng không có thời gian sầu não cho cái chết của Lữ Bố. Trận Bộc Dương đã kéo dài hơn nửa năm, không thể tiếp tục nữa. Bằng không coi như là thắng Viên Thiệu, bản thân cũng sẽ nguyên khí đại thương. Xem ra nhất định phải sử dụng thủ đoạn cuối cùng kia rồi.
Tào Tháo lập tức tìm đám người Lỗ Túc tới, sau khi phân phó thế này thế kia, đám người Lỗ Túc lĩnh mệnh mà đi.
Đợi đám người Lỗ Túc đi rồi, Tào Tháo nhìn phần chiến báo đến từ Nhữ Nam trên bàn, sau đó thở dài một tiếng.
Cơ bất khả thất, thất bất tái lai!
Hiện tại nếu như muốn đoạt lại Nhữ Nam, sợ sẽ không tái đơn giản nữa rồi...
******
Mùa hè năm Thái Bình thứ năm đến rất sớm.
Tháng tư nhiệt độ không khí đã trở nên rất nóng bức. Phương bắc gặp phải một trận hạn hán xưa nay chưa từng có. Ký Châu đối mặt với tình cảnh không có thu hoạch, mà Kinh Châu cũng xuất hiện tình hình tai nạn. Tuy nhiên không giống nạn hạn hán phương bắc, kinh bắc thì mưa to liên tục, khiến cho nước sông tăng vọt. Di Lăng vỡ đê, đất đai nghìn dặm biến thành một con đầm lớn. Hán Thủy vỡ đê, Cánh Lăng Nam Hương bị hồng thủy nhấn chìm.
Ngoài ra các nơi khác cũng lũ lụt không ngừng, khiến cho tình hình thiên tai tại Kinh Tương càng nghiêm trọng hơn.
Lưu Biểu vác thân bệnh chủ trì cục diện rối rắm này. Nhưng thiên tại đến đồng thời, sao có thể giải quyết trong một chốc được?
Thế cục Tây Xuyên từ từ bình ổn. Theo tin tức mật thám truyền đến, Từ Vinh đã bắt đầu điều động binh mã các phương Tây Xuyên, cộng thêm 20 vạn binh lực đến từ Hán Trung, tổng nhân số vượt quá 50 vạn. Hiện giờ đóng quân tại quận Kiền Vi, quận Ba, cả ngày thao luyện, tùy thời có thể xuất Xuyên.
Lại thêm kinh nam bị Sa Ma Kha khống chế, đến lúc đó dự tính sẽ có 80 vạn đại quân binh lâm Ủy Sơn, Lưu Biểu đâu có thể không khẩn trương chứ?
Cũng may, thủy lộ kinh nam bị Chu Du khống chế.
Đầu tháng tư, sau khi Tôn Quyền bị Sa Ma Kha bắt và bị giết tại Trường Sa. Chu Du dưới nghiêm lệnh của Tôn Sách đã triển khai công kích hung mãnh đối với thuỷ quân kinh nam. Cuối tháng tư đầu tháng năm, thuỷ quân Giang Đông tại thuỷ vực ở giữa An Lục và Hán Dương phá Cẩm Phàm doanh của Cam Ninh.
Trận chiến này Cẩm Phàm doanh của Cam Ninh bị tiêu diệt hầu như không còn.
Gần trăm chiếc lâu thuyền bị hủy trên sông. Mấy trăm chiến thuyền tổn hao gần hết... Chủ tướng Cam Ninh chỉ mang theo hai chiếc lâu thuyền cùng hơn mười chiến thuyền trốn vào Vân Mộng trạch. Thuỷ quân Giang Đông sau khi trải qua trận chiến này đã triệt để chiếm được ưu thế trên nước.
Cửa thư phòng đóng chặt, Đổng Phi ngồi ở sau án thư, ánh mắt hơi dại ra.
Đổng Ký và Lữ Hân thì quỳ gối trước bàn, nhìn Đổng Phi, không nói được một lời. . .
Tin Lữ Bố chết trận truyền tới Trường An, quả thật gây ra oanh động không nhỏ. Người nhỏ tuổi có thể không biết Lữ Bố, nhưng người thế hệ trước như Đổng Phi Điển Vi đều thở dài một tiếng. Nhất đại mãnh tướng, không ngờ bị chết không minh bạch như vậy sao?
Theo mật thám truyền đến tin tức, Quan Công cũng không phải dùng thủ đoạn đường đường chính chính chiến bại Lữ Bố.
Đương nhiên, hai quân giao phong nào có chuyện đường đường chính chính? Chỉ là Lữ Bố bị chết quá thảm. Ngựa sa lầy ở bãi sông dốc Hồng Khích, bị quân Từ Châu loạn tiễn bắn chết. Cả người lẫn ngựa ít cũng phải trăm cây lợi tiễn bắn. Quan Vũ còn trảm đầu của Lữ Bố treo trên đầu thành Nhữ Dương.
Đây không nên là kết cục của nhất đại hổ lang chi tướng!
Mặc kệ Lữ Bố là người thế nào, nhưng Đổng Phi cảm thấy cách giải quyết như vậy đối với Lữ Bố thì thật sự quá không công bằng.
Sau khi Nghiêm thị nhận được tin tức này liền ngất đi.
Nếu không phải còn ấu tử, chỉ sợ Nghiêm thị sẽ lập tức đi theo Lữ Bố. Nhưng mặc dù như vậy, Nghiêm thị hầu như đã suy sụp hoàn toàn. . .
Đổng Ký và Lữ Hân chạy tới cầu xin Đổng Phi báo thù cho Lữ Bố.
Nhưng còn chưa nói xong thì Cao Thuận đã dẫn theo mười mấy gia tướng ở bên ngoài dập đầu cầu kiến.
Đổng Phi híp mắt nhìn hai người trong phòng. Hồi lâu sau y đứng lên đi vòng qua bàn, đi tới cửa thư phòng, mở cửa ra.
- Thế Anh, ngươi cứ đứng lên rồi lại đây nói chuyện. . .Bảo các huynh đệ đứng lên hết đi, việc này bởi vì ta mà gây nên. Ta dù sao vẫn phải cho các ngươi một công đạo.
Ở trong lòng Đổng Phi vẫn cảm thấy hổ thẹn đối với Lữ Bố.
Nếu không phải y phái người tới Nhữ Nam thuyết phục Lữ Bố, hiện giờ Lữ Bố có thể vẫn còn đang khoái hoạt tại Nhữ Nam. Mặc dù Lữ Bố đánh về Nhữ Nam không hề có chút quan hệ với Đổng Phi, nhưng căn nguyên việc này bởi vì y, sao y không cảm thấy khó chịu? Sau khi tin Lữ Bố chết truyền đến Trường An, Đổng Phi từng đích thân đến phủ Vệ tướng quân vấn an. Dáng vẻ thê lương của cô nhi quả phụ làm cho Đổng Phi cảm thấy xót xa trong lòng.
Cao Thuận nghe thế đứng lên, lại lấy tay ra hiệu một cái với gia tướng phía sau.
Bọn gia tướng cũng đều đứng dậy, thối lui đến một bên, khoanh tay đứng trang nghiêm. Cao Thuận thì theo Đổng Phi đi vào thư phòng. Khi nhìn thấy Đổng Ký và Lữ Hân quỳ trên mặt đất Cao Thuận không khỏi ngẩn ra. Hắn liền hiểu ngay, cảm kích nhìn Đổng Ký.
Đổng Phi hít sâu một hơi.
- Bá Uy, Hân nhi, hai ngươi cũng đứng lên đi.
Nhưng phụ vương. . .
- Đứng lên!
Đổng Phi đột nhiên quát to, Đổng Ký sợ ngậm miệng lại, rồi nâng Lữ Hân đã khóc lóc sướt mướt cùng đứng dậy.