Ác Hán

Chương 470 : Đại Dã Trạch (3)

Ngày đăng: 20:25 18/04/20


Đổng Ký đẩy cửa phòng ra, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn khẽ giật mình.



Trong gian phòng đó không ít người, ngoại trừ Thái Diễm Đổng Lục, Hoàng Nguyệt Anh Nhậm Hồng Xương Thái Tiết còn có Tế Từ Mã Chân, cùng mấy đại thần của Thừa Minh Điện. Đổng Phi ngồi ngay ngắn trên tháp, người đầy máu, nhưng trên mặt lại nhìn không ra có vấn đề gì, cùng mọi người chuyện trò vui vẻ.



- Phụ vương, ngài đây là. . .



Đổng Phi cười ha ha:



- Bá Uy, có phải bị hoảng sợ hay không?



Đổng Ký thở phào một hơi:



- Phụ vương hù chết hài nhi rồi. . .Đang êm đẹp sao lại. . . Mẫu thân, sao mọi người cũng...



Thái Diễm dữ tợn trừng mắt với Đổng Phi, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Việc này không có quan hệ với bọn ta, là trò hay của cha ngươi một tay bày ra. Bá Uy, ngươi không biết đâu, vừa rồi khi người hắn đầm đìa máu được khiêng trở về, làm cho bọn ta sợ hãi... Ngay cả Trung Hành cũng bị ta tóm từ trong Thái Y viện qua đây. Nhưng không ngờ...Ngươi nhìn hắn đi, có giống bị thương chút nào không?



Đổng Ký dở khóc dở cười:



- Phụ vương, ngài đang giở trò gì đây? Khi ta trở về, hai vị thẩm thẩm cũng bị dọa cho sợ hãi.



Đổng Phi cười:



- Nếu không như vậy, làm sao có thể gạt được Tào Tháo Lưu Bị?



- Phụ vương, ngài đây là. . .



Thái Tiết ngồi ở bên người Đổng Phi:



- Cha, lần sau không cho như vậy nữa. Tam nương và tiểu mụ đều mang thai, nếu bị dọa, chẳng phải sẽ động thai khí?



- Ha ha, lần sau sẽ không thế nữa, lần sau sẽ không thế nữa!



Đổng Phi đi xuống tháp, nói với Đổng Ký:



- Ngươi lập tức bí mật đưa thích khách còn có trăm thân vệ hôm nay đi theo về Lạc Dương. Còn có, bảo Bối Ngôi quân của lão Khúc và Mạnh Thản lĩnh Cự Ma Sĩ cải trang áp giải, tới Lạc Dương chờ mệnh lệnh của ta. Mấy vị phu nhân, việc hôm nay xin thứ lỗi, nhưng trước khi ta chưa vạch trần đáp án thì xin giấu cho, nói với bên ngoài là ta trọng thương không gặp khách.



Thái Tiết nhỏ nhẹ nói:



- Cha...



- Ta muốn đích thân lĩnh binh mã, đốc chiến kinh triệu.



- A?



Thái Diễm nghe vậy lấy làm kinh hãi: 



- Phu quân, sao lại muốn. .. 



Đổng Phi nhìn mọi người trong phòng, thở dài một tiếng:



- Trận chiến này đã bắt đầu vạch kế hoạch từ năm Thái Bình thứ hai, nếu như tiến hành thuận lợi, sẽ là trận đánh cuối cùng của ta tại Trung Nguyên. Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Sách. . . Đều là kiêu hùng, nếu như ta không thể tham dự trận chiến này, suốt đời đều sẽ không vui. Huống chi, tiễn biệt cho Mạnh Đức, nếu như ta không tham dự, hắn chẳng phải sẽ khó chịu sao? Trận chiến này, Công Đài Lương Tập, Mã Lương Hoàng Vinh, đều sẽ theo ta xuất chinh.



- Việc Trường An xin các phu nhân giúp đỡ nhiều hơn. . . Bá Uy, mọi việc phải cùng người khác thương lượng, cần phải bảo đảm kỳ thi Hương tiến hành an toàn đúng hạn.



Đổng Ký nghe mà rùng mình.



Trong nháy mắt khi Đổng Phi nói ra những lời này, hắn rõ ràng cảm giác được ánh mắt của đám người Cố Ung nhìn hắn có gì đó không bình thường.



Mặc dù nói Đổng Phi đã coi hắn là người thừa kế, ở trong phủ đã được thông qua.



Thậm chí tại Trường An cũng được phần lớn mọi người tán thành. Nhưng Đổng Phi lại chưa từng chính diện nói qua việc này, tất cả cũng chỉ là suy đoán.



Hiện giờ Đổng Phi vẫn chưa rõ ràng nói ra.



Nhưng ở trước mặt mọi người đã nói đến nước này, cũng coi như biểu đạt rất rõ ràng rồi!



Đổng Ký chắp tay hành lễ:



- Phụ vương yên tâm, hài nhi nhất định sẽ phối hợp với mấy vị đại nhân, bảo đảm kỳ thi Hương có thể thuận lợi tiến hành.



- Như vậy rất tốt!



Dứt lời Đổng Phi nhìn mấy người Cố Ung, trầm giọng nói:
Lần này để xem Tào A Man ngươi còn không chết?



Cứ như vậy, Viên Tào hai quân lấy Đại Dã Trạch làm trung tâm, mở màn trận thế. Một phương muốn đuổi tận giết tuyệt, một phương là muốn liều chết chống lại.



Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt đã qua hai ngày.



Cao Cán và Hàn Quỳnh đã đổi quân thành công, mà Tân Tì thì phụng mệnh tọa trấn tại Bộc Dương, thủ vệ hậu phương của Viên Thiệu.



Đêm tĩnh lặng. Ve mùa thu kêu vang trong bụi cỏ, tăng thêm một chút sinh khí cho bóng đêm vắng vẻ.



Viên Thiệu bố trí xong nhân mã xong mới trở lại quân trướng, để y phục nằm xuống, nằm trên tháp suy tư về đại chiến gần đến.



Đã qua giờ tý, tiếng ve kêu ngoài đại trướng càng lúc càng vang.



Ếch trong hồ xe xa xa cũng kêu lên liên tục, làm cho người ta không thể đi vào giấc ngủ.



Viên Thiệu bị tiếng ve tiếng ếch kêu làm cho nhức cả đầu, nhịn không được đứng dậy và bước ra ngoài quân trướng:



- Ve ếch sao lại ồn ào vậy hả?



Huy Nguyên Tiến đảm nhiệm đại tướng thân vệ của Viên Thiệu vội vã chạy tới.



- Chủ công, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, buổi tối hôm nay ve với ếch kêu quá thể. Tiểu tướng đã sai người điều tra. . .



- Nhanh điều tra rõ, cái lũ chết tiệt, quấy nhiễu người khác không thể sống yên ổn.



Huy Nguyên Tiến vừa muốn trả lời lại đột nhiên nghe được có âm thanh kỳ quái vang lên, từ xa đến gần. Lúc đầu thanh âm còn chưa rõ ràng, nhưng dần dần nghe ầm ầm, giống như âm thanh của vạn mã bôn đằng.



Viên Thiệu cũng nghe thấy, biến sắc:



- Xảy ra chuyện gì?



- Chủ công, chủ công. . . Việc lớn không tốt, việc lớn không tốt. . .



Một gã thân binh phi ngựa đi tới trước mặt Viên Thiệu, xoay người xuống ngựa nói: 



- Hà Thủy, Hà Thủy vỡ đê rồi, đang đổ tới bên này!



Viên Thiệu nghe lời này, đầu tiên là sửng sốt, chợt lớn tiếng quát:



- Ngươi dám nói bậy, Hà Thủy, Hà Thủy sao lại vỡ đê vào lúc này?



- Không biết, không biết. . .



Âm thanh uỳnh uỳnh càng lúc càng rõ ràng.



Huy Nguyên Tiến biến sắc, một cước đá văng thân binh kia:



- Chủ công, mau mau lên ngựa, đi lên chỗ cao, đi lên chỗ cao đi!



Lúc này Viên Thiệu đang ngớ ra, vội vã xoay người lên ngựa.



Huy Nguyên Tiến thuận thế đoạt lấy một con chiến mã từ trong tay một thân binh khác, một tay kéo dây cương của Viên Thiệu, nhanh chóng chạy lên núi ngoài doanh.



Ánh trăng như nước, đặc biệt dịu dàng.



Khi Viên Thiệu và Huy Nguyên Tiến leo lên núi thì toàn bộ đại doanh Viên quân đã trở nên hỗn loạn.



Đứng ở chỗ cao nhìn ra phương xa, thấy từ phương hướng tây bắc, một đường màu bạc đang cuồn cuộn kéo đến.



Chỉ trong chớp mắt, vô số doanh trại đã bị hồng thủy hung dũng nuốt chửng.



Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét vang vọng giữa trời cao. Sĩ tốt Viên quân liều mạng lao lên các bãi đất cao, từng gò đất rất nhanh đã chật ních người. Trên núi chỗ Viên Thiệu đứng cũng như vậy. Huy Nguyên Tiến dẫn binh sĩ vững vàng thủ hộ cho Viên Thiệu, không ngừng lớn tiếng quát lên.



Nhưng tác dụng cũng không lớn.



Viên quân đã triệt để rối loạn, nào còn quản ai là chủ công, ai là tiểu tốt?



Hồng thủy hung dũng đổ tới, đập vào sườn núi, làm bọt nước bắn tung tóe. Nước rất nhanh đã tràn qua mặt giày của Viên Thiệu.



Mãi đến lúc này Viên Thiệu vẫn còn chưa rõ. Cục diện vốn đang tốt đẹp, sao thoáng cái lại biến thành thế này? Sao Hà Thủy lại đột nhiên vỡ đê vào lúc này?



Tuy nhiên có một việc hắn rõ ràng, đó chính là: hơn mười vạn đại quân đã xong!