Ác Hán
Chương 491 : Thái Mỹ Nhân
Ngày đăng: 20:25 18/04/20
Nói xong Mãn Sủng xoay người rời đi.
Tào Tháo lại căn dặn Tào Bành một phen, lúc này mới xem như bình tĩnh trở lại.
Đợi Mãn Sủng và Tào Bành rời đi, Tuân Du đột nhiên hỏi:
- Thừa tướng, Lưu Bị... Có thể tin tưởng sao? Người này tâm cơ thâm trầm, quá giảo hoạt.
Tào Tháo thở dài:
- Sao ta lại không không biết? Nhưng cục diện hôm nay chúng ta không còn lựa chọn. Hợp thì lợi, phân thì hại. Hôm nay chúng ta chỉ có cách hợp tác cùng Lưu Bị, Tôn Sách mới có thể nắm được vài phần thắng. Thế lực của Đổng Tây Bình càng lúc càng lớn, chúng ta không còn lựa chọn.
Tuân Du cũng rơi vào trầm tư.
- Thừa tướng, Lưu Biểu thực sự có thể ngăn chặn Sa Ma Kha?
Tào Tháo nói:
- Chỉ cần Sa Ma Kha không giải quyết được thuỷ quân của Chu Du, thì hắn không thể toàn lực đối phó Lưu Cảnh Thăng. Mà chỉ cần Lưu Biểu có thể sống, Sa Ma Kha không thể dễ dàng đột phá phòng tuyến kinh bắc. Công Đạt, chúng ta lúc này đang đánh bạc. Vận khí trước đây của ta cũng không tệ, hi vọng lần này vận khí vẫn chưa bỏ ta.
Tuân Du gật đầu, im lặng không nói gì.
Kì thật trong lòng hắn và Tào Tháo đều có một nghi vấn: Lưu Biểu liệu còn giữ được bao lâu?
**********
Lưu Biểu đã sắp không duy trì được nữa.
Đương nhiên không phải hắn không đỡ được thế tiến của Sa Ma Kha. Ngược lại tân nhiệm thái thú Hàn Tung và điển quân giáo úy Ngụy Diên của Nam quận liên thủ liên tục đẩy lùi mấy lần công kích của Kinh Nam. Sa Ma Kha không tiến được, Kinh Bắc cũng thủ có thừa, nhưng tiến không được.
Chiến cuộc vào thu trở nên giằng co.
Đồng thời Lưu Biểu để Khoái Việt lưu lại Tương Dương, đảm nhiệm biệt bộ tư mã của Kinh Châu.
Bổ nhiệm nguyên Trường Sa giáo úy Ngô Cự làm thái thú Nam Dương, sau đó lại bổ nhiệm trưởng tử Lưu Kỳ làm thái thú Giang Hạ, giám sát hai quân thuỷ bộ Giang Hạ.
Bề ngoài có vẻ giữa hai nhi tử, Lưu Biểu đã chọn Lưu Tông làm người thừa kế.
Nhưng người sáng suốt có thể nhìn ra, một loạt an bài này của Lưu Biểu đã giảm bớt quyền lợi của Thái Mạo, Khoái Việt. Mà hai người này không nghi ngờ gì là đại biểu cho thế tộc Kinh Châu, cũng đại biểu cho lợi ích của Lưu Tông. Lưu Biểu làm như vậy là vì mục đích gì?
Tương Dương xem ra rất yên ổn...
Có thể nói là cực kỳ yên ổn.
Nhất là đến khi nhập đông, thân thể Lưu Biểu hình như đã có chuyển biến tốt. Vì vậy hắn cũng nhanh chóng đẩy mạnh việc nắm địa khu Kinh Bắc.
Tông tộc không có ý kiến gì.
Đám người Thái Mạo, Khoái Việt đối với những an bài này của Lưu Biểu cũng không có dị nghị gì, rất bình tĩnh tiếp nhận bổ nhiệm của Lưu Biểu.
Thái Mạo bị bổ nhiệm làm trị trung biệt giá, binh tào tòng sự, tổng đốc quân sự Kinh Châu.
Về điểm này mà nói, trong các phương chư hầu, Lưu Biểu xem như một người luôn tuân theo Hán chế. Chí ít dưới trướng của hắn không hề bổ nhiệm bất cứ tướng quân hỗn tạp nào. Toàn bộ quan lại đều bổ nhiệm dựa theo Hán chế. Từ mặt nào đi nữa Lưu Biểu cũng không vượt quá quy chế.
Trị trung biệt giá là chức vụ tối cao trong thần tử, vị trí cực kỳ quan trọng.
Trước đây chức vụ này do Lưu Ba đảm nhiệm. Thái Mạo nhiều lần đề xuất khéo với Lưu Biểu muốn được thay thế Lưu Ba, nhưng vẫn chưa được như ý.
Hiện tại cuối cùng hắn cũng thỏa nguyện...
Khí trời phương bắc dần dần chuyển lạnh. Mà nhiệt độ không khí ở Kinh Châu cũng đột ngột xuống thấp. Nhất là triều lạnh đặc hữu của phía nam, thường khiến người khác khó có thể chịu được. Trong một trang viên ngoài thành Tương Dương, đám người Khoái Việt tụ lại cùng nhau, vây quanh chậu than với vẻ mặt sầu não.
- Đức Khuê, đã đến lúc này rồi ngươi vẫn còn tâm tư uống rượu sao?
Khoái Việt có chút bất mãn nhìn Thái Mạo, giọng nói có ý châm chọc:
- Sao? Lúc này làm trị trung biệt giá thấy thỏa mãn chứ?
- Khoái Việt, ngươi đừng nói linh tinh.
Thái Mạo nặng nề đặt ly rượu trong tay xuống bàn, chợt bất đắc dĩ nói:
- Ta thỏa mãn cái rắm... Ngươi cho ta là kẻ ngu si sao? Lưu Biểu bề ngoài thăng ta làm trị trung biệt giá, thế nhưng hiện tại... Hắn an bài những người đó, ta có thể chỉ huy được người nào? Ha ha, hay cho một chiêu minh thăng ám giáng. Từ Nam quận đến Nam Dương, từ Tương Dương đến Giang Hạ, chưởng binh đều là thân tín của hắn, trong thành Tương Dương này ta có thể động được ai? 8000 tinh binh Tương Dương chỉ nghe một mình hắn điều khiển, Hổ phù bị hắn nắm lấy, ngay cả tiểu Uyển cũng không biết giấu ở nơi nào... Ngươi cho là ta không biết hắn muốn làm gì sao?
Khuôn mặt nghiêm túc của Khoái Việt lộ ra nụ cười:
- Ca ca, huynh không đáp ứng chứ?
Thái Mạo cười khổ:
- Thật ra ta rất muốn đáp ứng, nhưng chuyện nhà mình mình biết. Ta hiện tại một là không binh, hai là không tướng, lấy gì mà giúp hắn?
- Vậy hắn...
- Thiên hầu nói hắn cũng biết cái khổ của ta, cho nên cũng không bắt buộc. Hắn chỉ hỏi ta vào lúc thích hợp phong tỏa nơi đây giúp hắn.
Ánh mắt Thái Uyển lóe lên:
- Ở đây? Phủ nha?
- Đúng vậy.
Thái Uyển nhạy cảm phát hiện, nếu Sa Ma Kha dám đến thì nhất định sẽ còn hậu chiêu. Về phần hậu chiêu là gì thì nàng không rõ. Thái Uyển chỉ rõ một việc, Thái gia bây giờ... cần phải lựa chọn. Đây cũng là mục đích của Sa Ma Kha khi tới nơi này.
- Khoái gia nói thế nào?
Thái Mạo thở dài:
- Còn có thể nói như thế nào? Nghe Dị Độ nói lần này Khoái Lương lập công lớn, đã được phong làm học chính Thái Học viện Thừa Minh điện, Lại bộ thị lang, địa vị chỉ dưới Thạch Thao, phụ trách điều phối quan lại triều đình... Hiện giờ coi như Khoái gia đã có chỗ dựa vững chắc.
Lời này nói nghe sao có chút đau xót.
Thái Uyển nghe ra trong lời Thái Mạo có chút ghen tị, khẽ hỏi:
- Vậy Sa Ma Kha có nói sẽ an trí nhà chúng ta thế nào không?
Thái Mạo gạt lệ đau xót, xấu hổ cười lắc đầu...
Thái Uyển lập tức hiểu được, thở dài:
- Kì thật lựa chọn của Dị Độ tiên sinh cũng không tệ. Những người như chúng ta sinh ra đã phải gánh trách nhiệm gia tộc, sao có thể sung sướng như người thường? Chỉ là muội có chút kì lạ, Sa Ma Kha gan lớn thế nào mà dám một mình mạo hiểm? Thế cục Kinh Nam cũng không tốt, thuỷ quân Chu Du vẫn đang đánh hắn sứt đầu mẻ trán. Nam quận lại có Hàn Tung và Ngụy Diên ngăn đại quân hắn. Sa Ma Kha lấy tự tin ở đâu mà muốn đoạt Tương Dương, bình định Kinh Châu?
Thái Mạo thở dài:
- Tiểu Uyển, chớ có so tam anh với thường nhân, nhất là Lương vương Đổng Phi. Mai viên tam anh người nào cũng to gan lớn mật, Lương vương năm đó dẫn theo hơn 10 người đánh cho Thái Bình đạo hao binh tổn tướng, chật vật không chịu nổi. Sa Ma Kha được chính miệng tiên đế tán thưởng là tiểu man vương... Nhìn hắn mấy năm nay phát triển thế cục ở Kinh Nam thì biết, sợ rằng hắn đã nắm chắc.
Thái Uyển gật đầu:
- Huynh trưởng nói vậy muội cũng hiểu. Chỉ là Thái gia chúng ta không thể so với Khoái gia. Năm đó Khoái Lương ở Nam Dương sóng vai huyết chiến với nhị hầu, giao tình không cạn. Hơn nữa Khoái Lương đầu nhập Trường An cũng đã lâu, công lao tích lũy. Hơn nữa giao tình của hắn và Lương vương cũng đủ cho Khoái gia hắn vững gót ở Quan Trung.
- Thái gia chúng ta không có bất cứ giao tình gì với Quan Trung. Trước đây ca ca còn đánh Sa Ma Kha, mặc dù lúc đó là phụng mệnh hành sự, nhưng chung quy vẫn là một vướng mắc... Muội cũng tán thành suy nghĩ của ca ca, nếu như Sa Ma Kha thực sự nắm chắc, vậy Kinh Châu nhất định không thể bảo toàn, chúng ta cần sớm có quyết định. Quan Trung Lương vương cách đây quá xa, không thể nghĩ tới. Vì vậy chúng ta phải bám lấy Sa Ma Kha, nếu ca ca biết rõ Sa Ma Kha yêu thích cái gì thì chúng ta có thể dễ dàng hành động. Chỉ có cách ôm lấy Sa Ma Kha, Thái gia chúng ta mới có thể có tương lai, mới có thể tiếp tục sinh tồn.
Không thể không nói Thái Mạo quả thật kém hơn muội muội hắn. Ít nhất vào thời khắc then chốt, suy nghĩ của Thái Mạo không sâu sắc bằng Thái Uyển.
Nghe Thái Uyển nói xong, Thái Mạo gật đầu lia lịa.
Nhưng rất nhanh hắn lại lộ ra vẻ khổ não:
- Muội muội, Sa Ma Kha này... Thăm dò thế nào? Hắn chỉ cho ta thời gian ba ngày.
- Ca ca, huynh không thể lúc nào cũng chờ muội quyết định thay huynh được. Chuyện này tự huynh nghĩ cách đi.
**********
Đối với những người xuất thân như Thái Uyển, rất khó nói đến cái gọi là cảm tình chân chính.
Sinh ra tại môn phiệt thế tộc, bọn họ được giáo dục từ nhỏ phải phấn đấu vì gia tộc. Về điểm này, Tuân Úc, Tuân Du và cả rất nhiều người nữa chẳng khác gì Thái Uyển. Thậm chí ngay cả đến Đổng Phi, chẳng phải cũng được giáo dục thế này?
Gia quốc thiên hạ... Gia, vĩnh viễn đứng đầu.
Khi Thái Uyển gả cho Lưu Biểu tuổi cũng chỉ mới 16, 17, còn Lưu Biểu lúc đó đã qua 50, là một cuộc hôn nhân chính trị không hơn không kém.
Mỹ nhân yêu tài tử, nói thì không sai, hơn nữa Lưu Biểu quả thật cũng là tài tử danh sĩ.
Nhưng vấn đề ở chỗ, một tiểu nữ hài nhi vừa 16, 17, trong lòng tràn đầy mộng tưởng, sao có thể cam tâm tình nguyện yêu một lão nhân tuổi bằng phụ thân nàng? Lưu Biểu đối với Thái Uyển cũng không tệ, Thái Uyển bề ngoài cũng có vẻ rất vui vẻ, dường như cả hai rất hòa hợp. Nhưng cái hòa hợp đó hình thành trên cơ sở yên bình, một khi xuất hiện nguy cơ thì chính là đồng sàng dị mộng.
Thật giống như tục ngữ nói: phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến thì mỗi con bay một ngả.
Câu này ứng với hôn nhân thế tộc càng chuẩn xác.