Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 147 : Tìm kế sinh nhai ở vùng hoang dã mới là nam nhân chân chính!

Ngày đăng: 14:36 18/04/20


tìm kế sinh nhai ở vùng hoang dã mới là nam nhân chân chính!



“Rõ ràng vừa rồi còn ở trong này!” Thủ lĩnh kinh hô —— chẳng lẽ là gặp quỷ?!



Ngay lúc mà hắn kinh hô, cánh cửa sau lưng đột nhiên bịch một tiếng đóng lại, mà ngay cả đèn l*ng soi sáng cũng bỗng dưng vụt tắt, bốn phía không gió, đèn đuốc đột nhiên bị dập tắt.



“Xảy ra chuyện gì vậy!” Mọi người ồn ào hoảng hốt loạn xị cả lên.



Đột nhiên, một bàn tay vỗ tới trên bả vai tên thủ lĩnh, thủ lĩnh theo bản năng quay đầu lại nhìn ———— tức thì phát ra tiếng kêu thảm thiết!



Chỉ thấy một người toàn thân mặc đồ trắng chẳng biết đứng ở phía sau hắn từ lúc nào, đầu tóc rũ xuống che ở trước mặt! Đây chắc chắn là quỷ không thể nghi ngờ! Tuy rằng giờ phút này Đức Âm tạo hình cực kỳ rất giống Trinh Tử, chỉ có điều hiệu quả hắn mang lại còn rung động mạnh hơn so với Trinh Tử —— mang theo dòng máu bẩm sinh khiến cho khoảnh khắc khi mà hắn đang bóp chặt cổ thủ lĩnh, ánh mắt từ trong khe hở giữa màn tóc của hắn xuyên thấu qua cuốn lấy linh hồn người ta vào trong đợt cuồng triều khủng bố chỗ Úc Sơn, độ ấm trong gian phòng không ngừng giảm xuống, mọi thứ đều bị bạc màu.



“A… …”



“A… …”



Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng dần dần bị đọng lại, tất cả ngưng đọng trong khoảnh khắc sợ hãi đến đỉnh điểm. Cuối cùng lúc Đức Âm buông tay ra, tất cả đôi mắt của các vị khách không mời mà đến lật ngược, miệng sùi bọt mép ngã xuống.



Kỳ thật, đầu tiên Đức Âm vốn chỉ muốn doạ bọn hắn cái đã, sau đó mới tiếp tục thi triển võ công của mình chế phục, không ngờ hiệu quả mang lại thật sự quá tốt rồi.



Mà tiểu hoàng đế Cực Ngọc, hãy còn đang nằm ở sàng giường làm mộng đẹp.



Đợi cho đến ngày thứ hai khi tỉnh lại, Cực Ngọc giật mình phát hiện trong phòng nằm đầy người, vì thế Đức Âm sinh động miêu tả như thật tối hôm qua dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc hắn không muốn làm kinh động đến Cực Ngọc, tự mình đem toàn bộ kẻ xông vào đánh ngã.



Hiên Viên Cực Ngọc = = nhìn Mộ Dung Đức Âm: “Ngươi không hỏi bọn hắn rốt cuộc là ai phái tới?”



“Ta cũng muốn hỏi, nhưng mà ta còn chưa có mở miệng, bọn hắn đã ngã xuống hết rồi.” Mộ Dung Đức Âm nói.



“Làm sao có thể… Ngươi có phải đã biết cái gì lại cố ý không nói cho ta đúng không?!” Hiên Viên Cực Ngọc bắt đầu theo thông lệ mà bổ não.



“Dù sao ta cũng chưa kịp hỏi.” Mộ Dung Đức Âm (⊙⊙)


Vì thế hai người dừng lại, tìm một chỗ đất trống bằng phẳng dựng lều trại, cũng tìm đống củi khô. Mộ Dung Đức Âm lập tức chủ động nhóm lửa, hắn cầm đá đánh ửa, tự mình chất tảng đá thành đống cái, Cực Ngọc thì tiếp tục cột liều trướng, sau đó lấy nồi cùng túi nước ra, chuẩn bị nấu cơm, lương khô mang theo vẫn còn cho nên ngày hôm nay không cần phải đi thu thập.



Nhưng khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, Âm Heo cũng vẫn chưa nhóm được lửa.



“mb, đá đánh lửa này bị ẩm!” Âm Heo tổng kết.



Hiên Viên Cực Ngọc đảo mắt xem thường: “Ngươi cố ý đánh không lên là vì muốn giày vò ta đi!” Vì thế túm lấy hòn đá đánh lửa trong tay Âm Heo, bành bạch ba cái đã cà ra tia lửa.



Tuy rằng bổ não về Âm cặn bã quỷ súc một chút nhưng Hiên Viên Cực Ngọc vẫn mở miệng hỏi hắn: “Âm ác ma! Ngươi biết nấu cơm không?”



“Không biết.”



“Ngươi cố ý không biết nấu cơm để tra tấn ta đi!” Hiên Viên Cực Ngọc cảm thấy tiêu tan ——rốt cuộc người này biết làm thứ gì! Rốt cuộc hắn muốn tra tấn mình tới trình độ nào mới vừa lòng! Được rồi, đã đem toàn bộ gạo đã vo đổ hết vào bên trong ngọn lửa hừng hực này, để trời cao chứng kiến nỗi đau khổ dằn vặt của mình khi còn sống!!!



Vì thế hắn xoẹt một phát đứng lên.



“Ngươi làm gì! Tự thiêu sao!” Âm Heo= =, Hiên Viên Cực Ngọc ánh mắt đảo đảo tiếp nhận tin tức này.



Hiên Viên Cực Ngọc lạnh lùng nhìn Đức Âm cười, trong mắt tràn ngập nỗi đau thương tiêu điều lạnh lẽo.



Sau một lúc lâu,



Hắn đột nhiên thở mạnh ra, nhụt chí nói: “Ta đi nấu cơm…”



Hai người dùng một ít nguyên liệu nấu ăn tự mình mang theo, nấu nóng lên ăn tạm cho xong bữa cơm chiều. Ăn cơm no, hai người trải đệm chăn ra, vào trong lều trại ngủ. Hiên Viên Cực Ngọc cùng Mộ Dung Đức Âm chen chúc ở trong liều trướng nhỏ hẹp, tim đập bịch bịch, hai người nằm cạnh nhau, có thể ngửi được hương hoa mai trên người Đức Âm. (ai cũng ngửi mùi hoa lan sao bạn này ngửi thấy mùi mai TT)



Ngày ấy, nửa đường đi, Mộ Dung Đức Âm cởi quần áo ra, để lộ cặp đùi, trên người cũng là tản ra mùi hương thản nhiên dễ ngửi như vậy… Cặp chân kia… Chính là vật đẹp nhất thế gian…



Bổ não quá độ làm cho máu mũi Cực Ngọc ào ạt tuôn không ngừng, trong bóng đêm yên lặng chảy máu mũi.



Ngủ thẳng đến nửa đêm, hai người ăn canh thịt mùi thừa lại lúc tối đoạt lấy vật mà kẻ khác đang nhòm ngó —— ở chung quanh lều trại, từng cặp mắt xanh biếc lòe lòe của đàn sói hoang đang dần dần tụ tập lại đây.