Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Chương 149 : Bây giờ vòng cổ là thứ thịnh hành nhất đó
Ngày đăng: 14:36 18/04/20
bây giờ vòng cổ là thứ thịnh hành nhất đó
“Huynh trưởng…” Âm Heo xoa xoa hai mắt của mình, xác nhận không phải là do mình hoa mắt —— đúng vậy! Đúng thật là huynh trưởng! Đó không phải là ảo giác!
Âm Heo ném cái nồi trong tay, chạy vội đến chỗ huynh trưởng.
Trên thảo nguyên tráng lệ mênh mông, hai người nam tử trác tuyệt bất phàm tay áo tung bay, sợi tóc phất phới, trong mắt lóe lệ quang, dần dần tiến tới gần.
Thật sự là hắn à? Là thật à? Hai bên đều tự hỏi lòng, cả hai đều nghĩ người kia bất quá chỉ vì mình mong nhớ quá nên sinh ra ảo giác thôi, thật giống như đã qua hai mươi năm ( này! Mới tách ra hơn hai mươi ngày thôi có được không), ngày ngày đêm đêm đau thương trong lòng mong nhớ khôn nguôi.
Rõ ràng người yêu nhất đang ở ngay trước mắt, ở trên thảo nguyên đẹp đẽ này, như như mộng ảo xuất hiện, cũng không dám đi xác nhận, sợ khẽ vươn tay chạm tới chỉ là khoảng không, chính là trong mắt hàm chứa nước mắt vui mừng, si ngốc nhìn thẳng —— thật sự là hắn đúng không? Chẳng lẽ trời cao thật sự nghe thấy được lời khẩn cầu của mình, đem hắn đưa đến bên cạnh mình? “Huynh trưởng…” Cuối cùng Mộ Dung Đức Âm cũng đến nhẹ vươn tay, lập tức bị Long Sách gắt gao cầm lấy.
Thật sự!! Không phải ảo giác!! Là thật sự rõ ràng, người nọ rành rành ngay trước mặt!
Khi hơi ấm nơi bàn tay dần dần thiêu đốt trái tim, rốt cuộc Long Sách không thể nào kềm nén được nữa, một tay chặn ngang ôm chầm Đức Âm kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, hôn hít lấy, xác nhận hắn thực sự tồn tại.
“Đức Âm… Cục cưng… Cục cưng… cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi…” Mộ Dung Long Sách không ngăn được nước mắt chảy xuống, khóc không thành tiếng, “Hai mươi năm nay ( này!), ngươi có biết ta hối hận đến cỡ nào không! Là do ta không tốt! Đều là ta không tốt! Ta không nên đối đãi với ngươi như vậy ( này!), ta không nên khiến cho ngươi thương tâm muốn chết! Ta yêu ngươi! Đức Âm! Hai mươi năm trôi qua mỗi một ngày ta chìm mình ở trong cảm giác hối hận khôn cùng, ta hận chính mình lúc trước bị che mắt, hóa ra người ta yêu nhất chính là ngươi! Vì muốn được ngươi tha thứ, mỗi một ngày ta đều ở trên người mình khắc một đao, Đức Âm, ngươi bằng lòng tha thứ cho ta không?” Long Sách lvào trong vở kịch máu chó không giới hạn tự biên tự diễn.
“Ầy…” Đức Âm nhất thời có chút không thể thích ứng chưa kịp soạn lời thoại.
“Khốn kiếp! Vì cái gì không nối tiếp lời thoại hả! Ca ca ta thật vất vả mới tìm được ngươi!” Long Sách bất mãn nói, “Lúc trước cái kì thi khổ tình cấp bốn kia làm sao ngươi vượt qua được vậy hả!”
“Ờ (⊙⊙)…” Đức Âm không nói gì, bởi vì thật sự không nghĩ ra nói phải trả lời Long Sách thế nào.
【 mạnh mẽ xen vào:
Trong ánh mắt của hồ ly trở nên anh dũng bất khuất, vững vàng hệt như đảng ngầm.
Vì thế Đức Âm lại bắt đầu trải qua cuộc sống hạnh phúc. Có Long Sách toàn năng ở bên, Ân Cốt biết làm cơm, hoàng đế chủ động chiếu cố Cực Ngọc, Đức Âm có thể yên tâm thoải mái chơi đùa với Hoa hồ ly.
Chỉ thấy trong lúc tất cả mọi người bận bịu dựng doanh trại mới, Mộ Dung Đức Âm tìm một mặt cỏ bằng phẳng, đem hồ ly cả người cứng ngắc đặt ở trên mặt đất, trong lòng Hoa Hoa khẩn trương vô cùng, nó biết, con riêng bắt đầu tra tấn mình rồi.
Đến đây đi! Đến đây đi! Ta không sợ! Tuy rằng ở trên cung trăng ta chỉ là một nam phi, nhưng mà ta cũng có khí tiết! Ta cũng có thể vì người ta yêu hiến thân! ———— từ từ! Cái tên Thần Hoàng tính tính thất thường bá đạo kia chỉ là chủ tử của ta này, ta căn bản không thương hắn! Ô ô! Ta đơn thuần chỉ là muốn tranh thủ tình cảm cùng Phượng Vũ thôi! Ta… ta còn trẻ như vậy, ta không muốn bởi vì vấn đề con riêng của hai vợ chồng bọn họ mà bị hành hạ chết a! Ngao!! Ai mau mau tới cứu ta!!
Hồ ly nghị lực vững vàng được một lát, sau đó lập tức lại run rẩy giống như cái sàng vậy đó.
“Màu lông thật đẹp, thật là mượt thật là mềm.” Mộ Dung Đức Âm sờ sờ đầu hồ ly, bắt đầu cẩn thận kiểm tra lễ vật của hắn.
“Ngao… Ngao…” Đừng lột da lông của ta làm áo khoác da ô ô. Hoa Hoa nước mắt lưng tròng.
“Thật là khờ hồ ly, sờ sờ như vậy mà cũng không tức giận, ” Mộ Dung Đức Âm từ đầu đụng đến đuôi, đột nhiên một phát túm lấy cái đuôi to hồ ly nhấc lên ———— “Là hồ ly đực.” Mộ Dung Đức Âm nhìn thấy đản đản hồ ly.
Hồ ly quỳ rạp trên mặt đất, dùng chân trước che mặt mình —— a a a a! Thật sự rất dọa người!! Mình thế mà lại bị con riêng của chim ú nhìn hết trơn hết trọi! Chim ú! Ta và ngươi không đội trời chung!! Mối thù sâu nặng!
Ngay trong lúc hắn âm thầm kêu rên, đột nhiên bị Mộ Dung Đức Âm bắt lại, bị Mộ Dung Đức Âm vắt ngang đậu ở trên cổ. Hoa Hoa sợ xém tý thì bất tỉnh, vô lực móc ở trên người Mộ Dung Đức Âm, bị Mộ Dung Đức Âm xem thành khăn lông hồ quàng quanh cổ.
“Hồ ly đáng thương, có điều nó đúng là đủ ngốc, như vậy cũng vẫn không nhúc nhích.” Ân Cốt cùng hoàng đế chứng kiến Mộ Dung Đức Âm đeo hồ ly sống sờ sờ ôm trọn cần cổ thì đánh giá như vậy.
Ta muốn sống sót… Ngao… Vì sống sót, ta cái gì cũng có thể làm! Ta nhất định phải sống đến ngày báo thù! Hồ ly mắt nước mắt lưng tròng mở to mắt.