Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Chương 164 : Ở bất cứ nơi nào cũng đều sẽ có đồng bọn đồng bệnh tương liên
Ngày đăng: 14:37 18/04/20
Ở bất cứ nơi nào cũng đều sẽ có đồng bọn đồng bệnh tương liên
Sau khi nhìn đến tòa thành xương trắng, Mộ Dung Long Sách sản sinh một trận cảm khái, nhưng mà đối với chuyện tối hôm qua bọn hắn thoát hiểm như thế nào, ai nấy đều không có ấn tượng, Mộ Dung Đức Âm nói là hồ ly Hoa Hoa hỗ trợ giải quyết, nhưng không một ai ai tin tưởng. Giống như thay ma chẳng hạn, thật sự biến thành một giấc mộng ảo hư vô.
Hồ ly Hoa Hoa đắc ý nhìn Âm Heo liếc mắt một cái —— hừ hừ, tuy pháp thuật của ta có vẻ như không có khiến ngươi mất đi trí nhớ, nhưng cũng sẽ không có người nào tin tưởng ngươi, Âm Heo! Nghẹn chết ngươi!
Vì thế ba người Long Sách mang theo quân y thay khô quay về lều trại của bọn họ, đến buổi tối, nhóm thây khô liền biến thành tang thi có thể hoạt động vì thế có thể thừa dịp bóng đêm lên đường.
Trải qua một phen nguy hiểm này, vấn đề thổ phỉ trước đó cuối cùng cũng được giải quyết. Nhưng mà có một chút vấn đề nho nhỏ, khi nữ tướng cướp tỉnh lại cảm thấy bản thân thiệt là may mắn khi chưa bị giết chết, phát hiện ra toàn bộ bộ hạ của mình đều bị sát hại tàn nhẫn, vì thế tiếng kêu thê lương từ trong động phủ truyền ra, nàng thề —— nhất định phải vì huynh đệ của mình báo thù! Nhớ tới Long Sách từng tự nhận thân phận vương tử Nhung quốc, Tô Na phẫn nộ xác nhận mục đích của bản thân mình.
Trải qua hành trình lặn lội đường xa, rốt cục Long Sách cũng dẫn dắt đội ngũ buôn người của mình đi tới biên cảnh Nhung quốc. Quả nhiên trong thời điểm diễn ra chiến tranh, biên cảnh lính gác sâm nghiêm, đi vào trong biên giới thì bị nghiêm khắc gặng hỏi, vì thế Long Sách mới có thể phát huy tài ngoại giao xuất sắc của hắn, trải qua một hồi thuyết phục cùng hối lộ, thành công dẫn một đám người ngựa tiến vào trong chợ đen nô lệ chỗ biên cảnh. “Huynh trưởng, ngươi thật sự muốn bán ta sao?” Đức Âm ngồi ở trên ghế nâng đơn sơ hỏi.
“Đương nhiên, cục cưng, ngươi đừng sợ, ta chỉ đem ngươi bán cho hoàng tộc, sẽ không để cho ngươi rơi vào trong tay đám người thô lỗ khiến ngươi chịu ủy khuất.” Long Sách an ủi.
“Thiết.” Âm Heo hừ lạnh một tiếng, nhếch chân bắt chéo.
Lại nói chợ đen buôn bán nô lệ ở biên cảnh Nhung quốc tuy rằng là một chỗ xa xôi, cũng là nơi nổi tiếng trong thiên hạ, là nơi tập trung các đầu mối nô lệ nhằm đầu cơ kiếm lợi, nguồn tài nguyên lớn vô cùng, có yêu mị vô song, các đủ các loại đặc sắc hiếm thấy, chỉ cần có tiền. Nếu bây giờ không phải là thời chiến thì đảm bảo khu chợ nô lệ này khổng lồ này còn phồn vinh hơn nữa đó. Hoa Ảnh đi theo Long Sách cùng nhau chen vào chợ nô lệ, không nhịn được khơi gợi ký ức lúc nhỏ của hắn, trong trí nhớ mơ hồ lúc còn thơ ấu, trước khi được tiểu chủ nhân giải cứu ra khỏi, hắn hình như qua tay nhiều người chuyển gửi đến nơi đây, sau đó gặp Đức Âm. Nghĩ đến một khắc tốt đẹp khi gặp được tiểu chủ nhân kia, Hoa Ảnh hạnh phúc quên toàn bộ những chuyện không vui, trộm ngẩng đầu đánh giá tiểu chủ nhân tuyệt mỹ của mình.
Long Sách tìm chỗ giá cao, vào trong hội trường cấp bậc cao nhất trong khu chợ nô lệ, hội trường nơi này khác hẳn với khu chợ chen chúc đông nghịt bên ngoài, trước đó vốn là gò đất đống núi san phẳng xây dựng thành thần điện, bên trong thần điện hết sức xa hoa, hầu hết là quan lại quyền quý đặc biệt trong một gian phòng trang nhã, mà bên trong gian phòng trang nhã đều có đào một điện chầu, vòng quanh thông ra quảng trường hình tròn ở chính giữa, dùng để triển lãm mặt hàng nô lệ, mà người có thể ở trên đài bày mở mặt hàng cũng chỉ có loại hàng xa xỉ thượng đẳng nhất, sang quý nhất, là nô lệ chuyên dùng cho các vị quý nhân trong cung hưởng thụ!
Hoa Ảnh tự nguyện đi theo Đức Âm cùng bị bán, bị Long Sách gắt gỏng bác bỏ, vì thế Hoa Ảnh quyết định âm thầm đi theo Đức Âm, Đức Âm bị bán cho ai, hắn sẽ đi theo, nếu như người nọ dám động tới một sợi tóc của Đức Âm, hừ hừ!
Dựa theo quy định, toàn bộ nô lệ chuẩn bị tiến vào đại sảnh triển lãm trước tiên đều phải đưa đến trong phòng đặc biệt dùng để đăng ký phía sau để chờ đợi được lên sân, lúc Mộ Dung Đức Âm bị đưa đến phía sau, Long Sách nghìn căn vạn dặn chủ quản nói “hàng hoá” của mình đi đứng suy yếu thân mình hư nhược, ngàn vạn lần không thể đeo gông xiềng, chủ quản béo phệ nhìn nhìn Đức Âm đội mũ sa, vì thế nói: “Số thứ tự là 158, đứng cùng chỗ với 135, triển lãm cùng một loại, tiết kiệm bớt chút thời gian.”
“Cùng loại?” Đức Âm cùng Long Sách đều kỳ quái.
“Hử?” Mỹ nhân nghi ngờ.
Chỉ thấy Đức Âm kéo giọng, dùng công phu rồng ngâm thấu trời kêu lên: “Ta —— muốn —— ban —— đêm —— có —— cháo ——bổ dưỡng —— ”
Lập tức hắn nhìn sang vị mỹ nhân bị dọa sửng sốt nói: “Ta mời ngươi ăn cơm, ta biết ngươi khẳng định rất đói bụng.”
“… …”
Mỹ nhân mồ hôi tuôn như thác đổ.
“Ta không ăn cơm!” Mỹ nhân vẫn quật cường nói.
Đức Âm so với hắn còn ác hơn: “Ngươi không ăn cơm, thì chính là không chịu để cho ta báo ân? Vậy ta để ngay trên lan can đụng gẫy cánh tay kia cho ngươi xem, ta cũng không muốn ngươi trị liệu!”
“Ngươi!” Mỹ nhân tức giận đến đảo cặp mắt trắng dã, biết rõ khả năng người này phô trương thanh thế là khá lớn, nhưng mà bị hắn gây sức ép phen này, đích thật xác bụng đói kêu vang còn tiếp tục cũng khó mà áp chế, vì thế ở dưới sự nửa bắt buộc của Đức Âm, hắn uống mấy chén cháo lớn bổ dưỡng, sau khi ăn no, quả nhiên so với bộ dạng uể ỏa vừa mới thì có tinh thần hơn rất nhiều.
Đêm dài đằng đẵng, hai người bắt đầu làm quen với nhau, mỹ nhân hỏi: “Ngươi tên gì? Vì cái gì bị người bán làm nô lệ?”
Đức Âm suy tư một lát, nói: “Ta gọi là Âm Bảo.” 【 nghĩ là không cần bại lộ thân phận của mình, vì thế dùng tên giả. 】
Lililicat
Phong