Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 17 : Trời mưa không nên kể chuyện ma

Ngày đăng: 14:34 18/04/20


Rốt cục cũng lên đường.



Ân Cốt cùng hoàng thượng chọn một chiếc xe tốt nhất, bên trong được thủ hạ bố trí đệm chăn bằng gấm vóc hạng nhất, vừa ấm vừa thơm, trong xe còn có một số đồ nội thấp trang trí. Tóm lại là hoàng đế chắc chắn tính toán đem chiếc xe ngựa thành nơi để mình cũng Cốt Nhi bồi dưỡng tình cảm. Nhưng khi hai người phấn khởi vén màn ra thì nhìn thấy bên trong là Mộ Dung Đức Âm đang nằm cùng với con mèo.



Mộ Dung Đức Âm nằm thẳng cẳng trong xe ngựa, còn con mèo mập bên cạnh hắn thì sợ đến mức chạy vọt ra cửa sổ. Trên mặt Mộ Dung Đức Âm đeo một tấm che mắt được dùng làm “vật che mắt chuyên dụng ngủ ngày” của hắn, không buồn nhúc nhích.



Ân Cốt và hoàng đế liền như vậy im lặng nhìn Mộ Dung Đức Âm, sau một lúc lâu đột nhiên cảm thấy chán nản.



“Mộ Dung Đức Âm, ngươi không thể bình thường một chút sao?” Ân Cốt đã hết hơi để tức giận. “Này ngươi cứ đi nói với huynh trưởng của ta, khi nào thì hắn cho phép ta bình thường trở lại thì ta sẽ bình thường.” Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng nói, “Còn có, hai chân của ta không tiện, không thể đứng dậy, phiền các ngươi rời đi thì nhớ đóng cửa xe lại.”



“…” Hoàng đế lẫn Ân Cốt trầm mặc.



Bọn họ có thể khẳng định, Mộ Dung gia huynh đệ đều là những tên biến chất.



Đức Âm mặc dù là một người lãnh tâm lãnh tình, nhưng kỳ thật không khó để phát hiện hắn ham thích cái gì. Sau khi xuất phát một ngày, bởi vì thám tử tiền phương hồi báo năm mươi dặm trước mặt có đá lở cho nên bọn họ không thể đi đúng theo lịch trình, phải đóng trại ở dã ngoại. Đoàn xe thật dài mang đủ loại vật tư, giống như hành quân đánh giặc. Phần đông người hầu dưới sự chỉ huy của Mộ Dung Long Sách và hoàng đế bắt đầu dựng lều, chuẩn bị ăn ngủ.



Lúc không ai chú ý, Mộ Dung Đức Âm khiêng mười mấy cái ấm đi lấy nước, chạy qua chạy lại giữa chỗ suối và doanh địa. Trải qua bao huyết vũ tinh phong trong giang hồ, giờ phút này đối với Đức Âm mà nói giải trí chính là tự chơi đùa dưới rừng cây tùng tươi mát và nghịch nước. Không chỉ vậy, hắn còn đem chén bát dùng dùng để nấu cơm đổ đầy nước vào, còn tích cực nhóm lửa.



“Đức Âm, không cần lấy nhiều nước như vậy.” Mộ Dung Long Sách đi tới nói với hắn.



“Để đun dùng nước tắm.”



“… Hoang giao dã ngoại, tắm cái gì mà tắm. Hơn nữa nồi niêu còn đầy mỡ, mấy việc này để hạ nhân làm. Ngày mai là chúng ta có thể đến khách đ**m rồi.” Mộ Dung Long Sách nói, “Ngươi đến xe lăn ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”




Bí mật này ngay cả Ân Cốt cũng không biết.



Không ngờ ba người kia lại cố tình thích chuyện này. Bọn họ không để ý đến hoàng đế, bắt đầu xúm lại ngồi kể chuyện. Hoàng đế đau khổ không nói nên lời. Nếu lên tiếng ngăn lại thì đường đường là đế vương lại có điểm yếu bị người nắm thóp mất! Thế là đành phải nhắm mắt mà nghe, thân thể hắn hơi hơi phát run.



Mộ Dung Long Sách kể về một nữ quỷ, cũng không có gì đặc sắc nhưng lại làm cho hoàng đế run rẩy lợi hại.



Ân Cốt kể về truyền thuyết quỷ dị của Miêu Cương quỷ đói, so với truyện kia đáng sợ hơn, răng hoàng đế bắt đầu đập vào nhau.



Đến phiên Mộ Dung Đức Âm, thì hắn dùng cái giọng thanh nhã kia chậm rãi nói: “Ta muốn kể, là ở một ngày mưa to gió lớn, có bốn người ngồi trong lều trại chờ đợi bão táp qua đi. Nhưng là, mưa to càng lúc càng lớn, ước chừng giằng co vài canh giờ, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ dừng. Vì thế bốn người bắt đầu kể chuyện ma… Ngay tại lúc người thứ 3 kể chuyện, đột nhiên…”



Mới kể đên đây, hoàng đế vì câu truyện mang tính thực tế quá mức mà không thể khống chế được, khóc thét lên khiến những người khác tim đều đập thụp một cái.



Lập tức, hoàng đế nắm chặt tay, mồ hôi lạnh chảy ròng, nổi cả gân xanh, cố gắng lấy lại âm thanh bình thường của mình mà nói:



“Vừa rồi chính là truyện của trẫm. Chỉ một từ đã đủ để cho người khác kinh hồn.”



Hắn nói xong, cả người muốn xụi lơ ngồi trên một rương mộc, không còn chút khí lực nào nữa.



Mộ Dung Long Sách nịnh hót vỗ tay: “Hay! Hay! Quả nhiên không hổ là thánh thượng!! Xem ra ta không thể theo kịp! Quá đỉnh!! Có thể nói đây là truyện ma hạng nhất trong thiên hạ!”



“Xì, ta còn chưa kể hết…” Mộ Dung Đức Âm ấm ức nói.