Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 178 : Nhớ rõ phải lưu lại cho ca ca chút mặt mũi

Ngày đăng: 14:37 18/04/20


nhớ rõ phải lưu lại cho ca ca chút mặt mũi



Long Sách đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy thế giới này căn bản không có nguồn sáng, mọi thứ đều là bóng đen, nhưng hắn lại có năng lực nhìn rõ, thật sự là kỳ quái đến cực điểm. Đức Âm dựa tới, đôi cánh phượng đen tuyền phía sau che Long Sách lại, nói: “Đừng rời khỏi bên cạnh ta.” Nói xong, cánh tay cũng vươn lại đây, ôm lấy eo Long Sách.



Long Sách hơi hơi giương mắt, chỉ thấy trong thế giới phủ đầy bóng tối này, sắc thái duy nhất không ngờ là cặp mắt sáng màu tím đẹp tuyệt của Đức Âm tràn đầy ánh sáng rực rỡ, nhất thời lại cảm thấy được khó có thể dời ánh mắt, khiến tâm thần say mê không thôi.



“Đức Âm.” Ảnh công tử đứng ở một bên tựa hồ muốn nói gì, nhưng Đức Âm đưa mắt ra hiệu ý bảo hắn đừng nói ra, vì thế Ảnh công tử đành phải thôi.



“Đi theo ta.” Ảnh công tử mang hai người đi vào bên trong bóng dáng ngã tư đường, cái bóng thành phố này vậy mà mưa nhanh như trút, giọt mưa cũng là màu đen cắt hình, một số hình dáng đóa hoa màu đen ở trong trời đêm từ từ nở rộ, sau đó nhanh chóng tan biến trong vô hình, ở ngã tư đường thỉnh thoảng có một vài cái bóng người màu đen chạy băng băng lướt qua, nhưng lại không phát ra bất cứ tiếng vang nào.



Thế giới bóng dáng kỳ diệu cỡ nào. Long Sách đi kề bên người Đức Âm, hai người cùng nhau xem xét cảnh trí mộng ảo này, cũng không biết đi bao lâu rồi, cuối con phố dài rõ ràng xuất hiện một phiến vùng quê, bãi cỏ màu trắng thuần như tuyết so sánh với thế giới đêm tối một màu đen hình thành hai phần đối lập rõ rệt, một nam tử mặc bộ đồ trắng khoanh tay đứng ở trên cánh đồng quê màu trắng, tựa hồ đang chờ bọn hắn.



“Hoàng Vô Hà.” Ảnh công tử kêu một tiếng.



Nam tử kia xoay người lại, thân mình của hắn cao lớn, khuôn mặt tuyệt mỹ, thế nhưng không ngờ mặt của hắn y như sao khuôn mặt Ảnh công tử sang một tờ giấy khác vậy, hắn nhìn Ảnh công tử cười cười: “Nói thế nào thì ta cũng là huynh trưởng của ngươi, ngươi cũng không gọi ta một tiếng ca ca?”



Ảnh công tử hình như nhắm mắt làm ngơ lời hắn nói, chính là nói: “Chúng ta có việc muốn nhờ ngươigiúp, hy vọng ngươi có thể cho mượn cái thùng rút thăm kia của ngươi dùng một chút.” “Há? Ta còn tưởng rằng ngươi tuyệt đối sẽ không cầu xin ta cái gì đâu.” Hoàng Vô Hà duy trì nụ mỉm cười có thể nói là hoàn mỹ như trước, “Nếu như ta nói ta không muốn?”



Lúc này Long Sách cảm thấy lời nói Ảnh công tử tựa hồ bị kiềm hãm, vì thế ý thức được bây giờ chính là lúc mình lên sân khấu, hắn vội vàng nói: “Hoàng Vô Hà công tử, thật sự là chúng ta có việc gấp, mới muốn mượn bảo vật của ngài một chút. Nếu như ngài có điều kiện gì, chỉ cần ở trong phạm vi khả năng của chúng ta, cũng có thể nói ra. Ảnh công tử nói như thế nào cũng là đệ đệ của ngài, không cần phải khách khí như vậy đi!”



Hoàng Vô Hà thở dài, nói: “Dường như ta cái gì cũng không thiếu. Tuy rằng cái đồ vật ngươi cần kia với ta mà nói cũng không cần dùng, nhưng mà ta chính là không muốn cho ngươi mượn, Vô Ảnh, vậy phải làm sao bây giờ?”



Long Sách nói: ” Ý tứ của Hoàng Vô Hà công tử là nếu như Ảnh công tử có thể hoàn thành nguyện vọng của ngài, vậy ngài sẽ cho mượn bảo vật sao?”


Khi luồng lốc xoáy hỏa diễm kia tán đi hết, chỉ thấy màn trời vậy mà giăng một màn lửa đỏ, một vầng thái dương lưu hỏa màu đen xuất hiện ở trên màn trời, chiếu rọi bốn phía tăm tối.



Phượng Vũ vừa lòng nói: “Mới vừa rồi là đêm tối, bây giờ đã xuất hiện mặt trời mọc, hẳn là qua một ngày rồi chứ?”



“Phượng Vũ, chúng ta quay về ăn lẩu đi, đừng lãng phí thời gian.” Ảnh công tử đột nhiên xoay người muốn đi.



“Này! Ngươi không cần phải lạnh như thế! Ta còn chưa có biểu diễn đủ đâu!” Chim ú chít chít bên tai hắn, sau đó qua gọi Đức Âm và Long Sách cùng nhau rời đi.



“Thật sự là có thể tăng nhanh thời gian trong cảnh giới?!” Hoàng Vô Hà mắt mở to, lần này mới phát giác hóa ra mình khinh thường năng lực của chim ú.



Chim ú hừ giọng nói: “Bằng không ngươi lại đem chúng ta xem thành súc sinh, cũng không tốt lắm.”



“Dù sao đại ca ngươi cũng đã tự do, không cần nhiều như vậy.” Ảnh công tử nói.



Hoàng Vô Hà cười nói: “Xem ra ta phải một lần nữa đánh giá lại ba vị thần hỗn độn, như vậy sau này còn gặp lại.”



Nói xong thân hình dần dần rơi vào mặt đất, xem ra khi rơi xuống một tầng thì đã đi rồi.



Đợi Hoàng Vô Hà đi khỏi, chim ú mới nói: “Ảnh công tử, nếu không phải ngươi ngăn cản, ta sẽ trực tiếp đem thế giới cảnh giới nơi này xóa sạch, doạ chết loại hàng tự đại Hoàng Vô Hà kia.”



“Chừa lại cho hắn chút mặt mũi đi, để đỡ cho hắn lại thiêu thân không biết lại làm ra cái chuyện gì nữa.” Ảnh công tử nói, “Thật ra thì việc xóa sạch đó, ta cũng có thể tự mình làm. Chính là ngại phiền toái thôi.”



Quả nhiên, thực lực của nhóm các vị thần hỗn độn là không thể khinh thường.