Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 23 : Thuyền càng hoa lệ thì nguy cơ lật sẽ càng cao

Ngày đăng: 14:34 18/04/20


Mộ Dung Đức Âm rốt cuộc đi tới boong thuyền, không khí trở nên vô cùng căng thẳng.



Ba mươi danh cao thủ thủ thế chuẩn bị, nhưng không một ai ra tay. Mộ Dung Đức Âm thật nhẹ nhàng đứng ở đầu thuyền hoàn toàn không có sát khí, thậm chí còn đưa lưng về phía họ. Nhưng dựa vào trực giác của cao thủ, ba mươi đều lựa chọn yên lặng chờ đợi. Không ai nói với họ Đức Âm lợi hại đến cỡ nào, đây chẳng qua là một loại trực giác, hoặc có thể nói là một loại linh cảm nguy hiểm không tên. Cũng chỉ có những cao thủ đứng đầu, thân kinh bách chiến mới có thể sở hữu được loại trực giác mẫn tuệ như vậy. Cao thủ sỡ dĩ được gọi là cao thủ không chỉ vì bọn họ giỏi về tấn công, mà còn là giỏi về bảo vệ tính mạng của mình.



Nhưng thành chủ đã có lệnh, không thể có trường hợp giằng co kiểu này mãi.



Thân là thống lĩnh sát thủ của ba mươi người, người cầm đầu rốt cục quyết định tấn công. Gã nắm chặt kiếm trong tay, cơ thể toàn thân buộc chặt. Ba mươi người ở đây đều là ý chí sắt đá, cho dù đối phương là một đứa trẻ sơ sinh tay không tấc sắt đi nữa bọn họ cũng sẽ không chút do dự giết chết.



Mộ Dung Đức Âm đột nhiên có động tác. Hắn tuyệt đối không thể cố ý được, cố ý ở ngay khoảng khắc đám sát thủ muốn động thủ liền nhún thân hình, phiêu dật tuyệt trần đứng lên trên đỉnh cột buồm cao mấy trượng. Khinh công phiêu lượng khiến bọn sát thủ không khỏi tán thưởng, quả nhiên là tuyệt đỉnh cao thủ! Đầu gỗ của đỉnh cột buồm chỉ to bằng nắm tay, Mộ Dung Đức Âm lại thoải mái mà đứng. Thân thuyền có chút bập bềnh vì sóng lớn nhưng hắn lại đứng vững ở một vị trí như thế, như thể dính luôn trên đó.



Dù cho hắn đứng ở nơi cao như vậy trong đám sát thủ vẫn có những kẻ chuyên dùng sát khí, với khoảng cách đó vẫn có thể phóng ra ám khí trí mạng.



Mộ Dung Đức Âm đứng sừng sững ở trên cột buồm cao cao, lại không khác gì tự mình thành mục tiêu của kẻ khác, thật sự khiến cho người ta không hiểu được hành động của hắn.




“Ha ha, giỏi! Thật sự giỏi!” Tuyệt Ảnh thành chủ thét dài một tiếng vang vọng cửu thiên đủ để những người không có nội lực bị chấn trọng thương. Y thúc d*c thâm hậu nội lực trụ lại thân thuyền làm nó ổn định lại. Một con thuyền to lớn bị cắt làm đôi, lại ở dưới chân hai gã tuyệt thế cao nhân ổn định không lật úp. Tình huống này thật sự tạo thành một kỳ quan hy hữu!



“Mộ Dung Đức Âm! Ngươi làm cho ta phải kính trọng vài phần đấy!” Âm thanh thuần hậu của thành chủ vang vọng mặt sông. Hai đại cao nhân liền lấy phương pháp này mà bắt đầu buổi nói chuyện của những kẻ ứ phải người.



“Vinh hạnh của ta.” Mộ Dung Đức Âm cười nhẹ. Trong đêm mưa gió, nếu sông nước thật sự có thần linh thì nụ cười này đủ để câu động Hà Bá, làm nhật nguyệt vô quang.



Tuyệt Ảnh thành chủ nhìn hắn chăm chú, một lát sau rốt cục nói: “Ta chỉ hỏi ngươi. Ngươi chọn hợp tác với Tuyệt Ảnh thành, hay làm địch với cả thiên hạ?”



“Ha, lại là đe dọa sao?” Mộ Dung Đức Âm nói. Ánh mắt của hắn quét qua người Tuyệt Ảnh thành chủ một vòng, nói: “Dám đe dọa ta, ngươi có mấy phần nắm chắc được mạng sống?”



“Quá cuồng vọng rồi đó!” Tuyệt Ảnh thành chủ nắm tay siết chặt. Hắn từ trước đến nay thâm trầm thế nhưng lại dễ dàng bị thanh niên này chọc cho nổi giận!