Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 30 : Cái gọi là thành thục chính là khi cánh chim rời khỏi tổ

Ngày đăng: 14:35 18/04/20


Chuyện tình lộn xộn lúc nửa đêm rốt cuộc cũng chấm dứt. Mộ Dung Đức Âm vô sỉ trước mặt mọi người đi tắm rửa. U Tuyền bỏ lại Mộ Dung Long Sách đang buồn rầu, cùng Đức Âm tiến vào phòng tắm đang mở rộng cửa. Ao tắm được điêu khắc thành hình hoa sen đã đổ đầy nước ấm. Mộ Dung Đức Âm ngượng ngùng nói: “U Tuyền công tử, ta có thể tự mình được.”



“Ngươi còn có thương, chính mình tắm không tiện, để ta giúp đi.” U Tuyền cởi áo khoác của hắn, không chút để ý hỏi: “Đức Âm, những lời ngươi vừa nói, có phải thật không?”



“Cái gì?” Mộ Dung Đức Âm giả ngu.



“Ngươi nói ngươi… thích ta…” U Tuyền vén mái tóc dài của Đức Âm, dùng cây trâm vấn lên nói: “Đức Âm, ngươi còn trẻ có thể còn không hiểu rõ sức nặng của những từ này. Ta chỉ muốn ngươi nghĩ kĩ, có thật sự thích ta hay không. Dù sao ngươi và ta chỉ mới gặp mặt chưa đến một ngày mà đã tùy tiện nói như vậy thì rất lỗ mãng.”



“Ta nghĩ, là ngưỡng mộ hay thích cũng vậy, ta chỉ muốn cùng ngươi một chỗ. Lần đầu tiên ta nhìn thấy ánh mắt của ngươi, ta đã quyết định như vậy.” Lúc hắn nói lời này hoàn toàn không dám quay đầu lại, sợ bị người ta nhìn ra ánh mắt của mình căn bản không có thành ý. “Đức Âm, ngươi thật sự trẻ con.” Tuyền thở dài vỗ vỗ bờ vai hắn, “Tình cảm không phải là đơn phương một phía. Huống chi ngươi còn không rõ cái gì gọi là tình cảm. Ta cũng thích A Âm, nhưng không phải tình yêu, ta thích Đức Âm vì A Âm tâm tính thẳng thắn. Nhưng mà, nếu chỉ đơn giản vậy mà quyết định sẽ ở bên một người cả đời thì đối với bản thân cũng như người khác đều rất vô trách nhiệm.”



Tuy nói như vậy nhưng mà ngươi kì thật vô cùng vô cùng vô cùng hy vọng mọi người đều mê đắm ngươi chứ gì! Mộ Dung Đức Âm hồi tưởng một lần nữa cảnh bảo của huynh trưởng.



Vì thế hắn hỏi: “Vậy ngươi đối với huynh trưởng của ta, rốt cuộc là…”



“Ta nói rồi, ta cũng hắn đã không thể nữa.” U Tuyền cúi đầu buồn bã cười. “Vậy ngươi không thể bên ta được sao?” Đức Âm nghe Long Sách nói qua, để khiến người ta tin tưởng thì nên lặp lại nội dung khẩn cầu năm lần.



“A Âm, ta cùng hắn, và cả ngươi, thật sự không có khả năng. Có điều, chúng ta có thể vĩnh viễn làm bằng hữu.” U Tuyền cười.



“Ngươi thực sự không thể bên ta được sao?” Đức Âm khẩn cầu lần ba.



“Chỉ cần A Âm ở lại nơi này một thời gian ngắn, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau mà.” U Tuyền cười.




Hai huynh đệ ôm nhau, tình cảnh vô cùng cảm động.



Có điều, trước cái nhìn lạnh như bằng của U Tuyền công tử, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể không chia tay. Anh em thâm tình bị vận mệnh vô tình đưa đẩy cắt đứt. Bị hoàng đế kéo đi, Mộ Dung Long Sách mỗi bước đều quay đầu nhìn lại Đức Âm phía sau, thẫn thờ mà ly khai Tuyệt Ảnh Thành thần bí.



Mộ Dung Đức Âm như trước vẫn là một thân áo trắng yên lặng, tóc đen như mực. Hắn khoanh tay đứng ở tiền thính hiu quạnh nhìn huynh trưởng của mình dần dần đi xa, cho đến khi sân nhỏ từng náo nhiệt trước đây chỉ còn lại hắn và U Tuyền hai người.



“Đức Âm công tử, mời.” U Tuyền mở đôi môi đỏ thắm, đưa một chiếc ô cầm trên tay cho hắn. Hai người cầm ô, một trước một sau đi trên đường mòn hoa lất phất rơi.



“Trước kia ta ở Mộ Dung gia, chính là có nghe nói qua Đức Âm công tử nhưng chưa bao giờ được thấy qua. Long Sách thành chủ lúc ấy tuy rằng hứa hẹn với ta vô số điều, lời ngon tiếng ngọt nhưng chưa bao giờ ở trước mặt ta nhắc đến chuyện gì của ngươi.” U Tuyền công tử ở phía trước cầm dù vừa đi, vừa nói, “Ta nghĩ có lẽ đó là một sự bảo hộ cho Đức Âm công tử. Long Sách thành chủ là loại người gì? Nếu có thể nổi danh cùng với Tuyệt Ảnh thành chủ, chắc chắn cũng không giống như bề ngoài phong lưu công tử. Có lẽ ngay từ lúc đó, hắn đã nghi ngờ ta, thậm chí sớm hơn nữa. Khi ấy, ta thật sự có chút ghen tị với Đức Âm công tử. Ta nghĩ đến tột cùng là người như thế nào mà đáng giá hắn cẩn thận giữ gìn như vậy. Sau đó, ta cũng có ý đồ dò xét, không nghĩ tới Long Sách lại vô cùng cẩn thận, dù ta đang ở Mộ Dung gia cũng không thể nhìn thấy hình bóng của các hạ đâu. Có lẽ Long Sách cho rằng loại người như ta sẽ làm tổn thương đến ngươi chăng? Đức Âm công tử, ta thực hâm mộ ngươi.”



Những lời này y nói ra, mang theo phản phất ai oán, nhưng cũng lập tức thay đổi nói: “Long Sách tuy rằng tìm mọi cách che chở cho ngươi, nhưng ngươi cũng không phải mảnh mai công tử cần được chăm sóc tỉ mỉ. Long Sách thông minh tính tẫn, lại cố ý xem nhẹ một vấn đề trọng yếu nhất. Mộ Dung Đức Âm ngươi là kỳ tài trên trời ban cho võ lâm. Chỉ có Tuyệt Ảnh Thành mới có thể giúp ngươi bộc lộ tài năng, hãy hợp tác với Tuyệt Ảnh Thành, đời người của ngươi sẽ được mở rộng hào quang.”



“Nói như vậy có vẻ như ta đã được các ngươi an bài sẵn rồi.” Mộ Dung Đức Âm nói.



“A?” Đột nhiên nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng nói xa lại, U Tuyền không tránh khỏi giật mình, quay đầu lại mới ý thức được đó là âm thanh của Mộ Dung Đức Âm.



“Hừ, tiểu xảo thật thú vị.” U Tuyền cười, “Được rồi, nửa năm chúng ta ở đây là cơ hội có thể hiểu biết thêm về nhau. Tiện thể nói luôn, về sau mọi sinh hoạt hằng ngày của Đức Âm công tử ở Tuyệt Ảnh Thành đều do tại hạ một tay lo liệu. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”



“Chỉ hy vọng vậy.” Mộ Dung Đức Âm nhàn nhạt cười. Ở sau lưng, hoa vũ bay tán loạn trong tà phong tế vũ, theo từng bước của hắn mà ngưng sương rơi xuống, vừa chạm đất cánh hoa liền héo rũ. Hiển nhiên là bị ngấm độc. Sau đó lại bị hàn khí ngưng kết, hàn khí thản nhiên quanh quẩn trên cành hoa, hương thơm khói độc kéo dài không dứt. Hai người nhất thanh nhất bạch, một trước một sau, trước thi độc, sau băng hóa, có thể coi là một kỳ quan.