Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 57 : Cùng huynh trưởng đi thanh lâu

Ngày đăng: 14:35 18/04/20


Đoàn người Mộ Dung Long Sách đang trong thời kì nghỉ ngơi.



Mộ Dung Long Sách liên lạc với thế lực ngầm địa phương của mình, cùng với ảnh vệ chỉnh đốn chuẩn bị hành trang để về nhà. Thừa dịp rảnh rỗi trong mấy ngày bận rộn qua, hắn quyết định sẽ cùng Đức Âm hưởng thụ một chút đặc sản địa phương ở thành trì có thời tiết thất thường này. Dĩ nhiên, kể từ khi Long Sách biết Đức Âm bị thương liền nâng như trứng hứng như hoa mà chiếu cố hắn. Mộ Dung Đức Âm rốt cuộc vì kiếm thương trên đùi mà thật sự phải ngồi xe lăn.



Nếu bảo hưởng thụ đặc sản địa phương, thì đặc sản đặc biệt nhất chính là những tòa thanh lâu san sát nhau. Mộ Dung Long Sách lấy cớ giúp đệ đệ mở mang kiến thức mà khi đèn vừa được thắp lên rực rỡ, hoa tuyết còn lất phất rơi đem Đức Âm cùng đi tầm hoan tác nhạc. Dĩ nhiên, Lý Tư Hàm cũng được mời theo, quan hệ của hắn và Long Sách lúc này không tệ. Thật ra thì lý do chủ yếu Lý Tư Hàm đồng ý đi thanh lâu là bởi vì có Mộ Dung Đức Âm. Thanh lâu mà bọn họ đến chính là tòa mới mở kia, nơi nghe nói có tiểu quan dị tộc.



Quả nhiên, Long Sách không phải là người dễ dàng chịu buông tha.



Mộ Dung Đức Âm khoác một chiếc áo điêu bì thật dày, trên đầu đội sa mạo mới, ngồi ở trên xe lăn kim ti nam mộc, dưới thân là một cái mền và tấm đệm. Thật ra, hắn đã ngủ vùi trên xe lăn từ nãy, trong ngực ôm một cái lò sưởi nhỏ. Trên xe lăn của hắn còn có một cơ quan che dù và thêm một màn lụa xanh mỏng buông rũ xuống, cách ly với thế giới bên ngoài. Đó là đặc thù thiết kế của Mộ Dung Long Sách, chính là để Lý Tư Hàm không thấy rõ được Đức Âm, hừ hừ. Lý Tư Hàm đã khôi phục một thân quý tộc, kiếm mi tinh mục, anh vũ bất phàm. Mộ Dung Long Sách cũng đổi sang một bộ y phục hoa quý đắt tiền. Cả hai đều vô cùng liêu nhân nhất thời khó phân cao thấp, thật giống như công đực đang ở vũ đuôi khoe sắc.



Ngũ Bảo thì đi sau, nó đeo cặp sách của Đức Âm, bên trong để ngân phiếu và bạc vụn, trở thành ví tiền di động cho những quý nhân này.



Khi bước vào cửa đại hình thanh lâu, kể cả Lý Tư Hàm cũng không khỏi tấm tắc. Bên ngoài toàn lâu này có thể nói là quí phái, nhưng bên trong khác biệt một trời đến chói mắt người. Không nói đến trang trí nội thất đẹp long đẹp lánh kia thì chỉ cái phòng khách thôi đã đủ lớn để người ta tròn mắt: đại khách sảnh toàn bộ được kiến tạo trên mặt nước, mang đến không khí của Giang Nam thủy hương, cầu kiều được bắc ngang trong sảnh, dưới nước còn có những hoa sen giả trông rất sống động. Không chỉ có vậy, ở giữa đại sảnh còn thiết kế một suối phun nước rực rỡ, tạo thành một kỳ quan.



“Không hổ là thiên hạ đệ nhất thanh lâu, chỗ này có thể so với động phủ của thần tiên!” Mộ Dung Long Sách không khỏi cảm thán. Mộ Dung Đức Âm mở mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng cảm thấy thú vị. Tổng quản đón khách đưa bọn họ đến một gian phòng ở lầu hai, từ lan can của nơi này có thể nhìn bao quát toàn bộ đại sảnh, cũng là chỗ ngồi tốt nhất để coi biểu diễn, giá tiền tất nhiên không rẻ. Ngũ Bảo thầm ước lượng nhiêu đó ứng với tiền công bảy năm của nó, vì vậy mà thầm tặc lưỡi xuýt xoa. Bất quá nơi đây không phải là chỗ đắt tiền nhất.



Nghỉ ngơi ăn điểm tâm xong, Mộ Dung Long Sách không coi danh sách tiểu quan mà trực tiếp yêu cầu tổng quản đem dị tộc tiểu quan hiện tại đang là đệ nhất đầu bài tên “A Tra” đến hầu hạ. Không ngờ, tổng quản lại cung kính đạo: “Các vị khách quan, A Tra sẽ không tự mình đến hầu hạ các vị, mà chúng ta sẽ báo danh sách những người muốn hắn hầu hạ để A Tra lựa chọn. Hơn nữa, một khi tiến vào phòng của A Tra còn phải ký giấy sinh tử.”



“Giấy sinh tử? Kỳ quái quá đấy! Gia là tới mua vui chứ không phải đến tìm chết.” Mộ Dung Long Sách ngạc nhiên nói.




Cùng Mộ Dung Đức Âm nhìn nhau một lát, A Tra đột nhiên nói: “Tối nay ta không có hứng, các ngươi đi đi.”



“Cái gì!? Vậy là ý gì?! Ngươi đùa chúng ta đấy hả!” Long Sách cả giận nói.



“Đi thôi.” Mộ Dung Đức Âm nói như ra lệnh, ” Ta cũng mệt.” Có điều nhìn thần sắc của hắn rõ ràng rất nghiêm trang, không có vẻ gì mệt mỏi.



Mộ Dung Long Sách hừ lạnh, trong lòng cũng cảm giác có gì đó không đúng liền lầm bầm nói: “Hôm nay nhất định phải tìm lão bản của ngươi tính sổ!” Vừa nói vừa ôm Mộ Dung Đức Âm lên khỏi giường, xoay đầu rời đi.



Đầu của Mộ Dung Đức Âm dựa lên bả vai của Long Sách có thể nhìn thấy A Tra đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. Khi A Tra nhìn bọn họ, vẻ mặt đội nhiên thay đổi…



Miệng y há ra, bên trong toàn là răng nanh bén nhọn, khóe miệng đến mang tai, giữ tợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Đức Âm. Có lẽ lúc nãy nhìn thấy hắn, y liền nhận ra Đức Âm không thể là con mồi có thể săn được?



Chú thích: A Tra, chủng tộc hi hữu của Tác Ngoại, là hậu duệ duy nhất của bộ tộc. Mặc dù có một mỹ mạo nhất đẳng, lại có khả năng mang thai đặc thù, nhưng…



Ăn thịt người để sống, hơn nữa còn thích ăn những nam tử mập hợp với mình.



Cho nên, nam nam sinh tử cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.