Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 66 : Đức âm, ca ca không cho ngươi gia nhập tà giáo!

Ngày đăng: 14:35 18/04/20


Một trận gió thổi qua kéo cánh cửa sổ không đóng chặt kẽo kẹt mở ra, mưa lất phất bay vào mang theo mấy cánh hoa đỏ nhạt. Không khí trong phòng ngưng trọng mà khẩn trương, lãng phí một cảnh trí đầy chất thơ như vậy.



Mộ Dung Đức Âm cuối cùng từ trên giường ngồi dậy, nhìn Sở Thanh Thanh nói:



“Nữ nhân, ngươi thật to gan, ngươi có biết ta là ai không?”



Sở Thanh Thanh có chút kiêng kị nói: “A? Ta là Ly Hận Cung cung chủ, thiên hạ còn có kẻ để Sở Thanh Thanh ta phải sợ sao! Ta cũng không tin ngươi là Thiên Vương lão tử gì gì đó, còn dám cuồng ngôn như vậy!”



Mộ Dung Đức Âm nói: “Ta là Băng Tiễu Thành Nhị thành chủ Mộ Dung Đức Âm, huynh trưởng ta chính là Mộ Dung Long Sách. Ngươi dám vũ nhục ta, huynh trưởng nhất định sẽ không tha cho ngươi!” Chân mày Sở Thanh Thanh giương lên, sắc mặt khẽ biến. Nàng quả thật không nghĩ tới tuyệt mỹ gầy yếu thanh niên này lại có thân phận hiển hách như thế, nhưng ngay sau đó nàng cũng khôi phục lại khí thế: “Hừ, ngươi cho rằng Băng Tiễu Thành có thể áp đảo được ta sao?! Quá khinh thường Bổn cung rồi! Tiếu Dận, hôm nay coi như ngươi may mắn, Bổn cung không có hứng thú. Ngươi hãy suy nghĩ thật kĩ tình cảnh của mình đi, buổi tối ta sẽ trở lại!”



Dứt lời, Sở Thanh Thanh ngạo nghễ rời đi, sai người canh giữ nghiêm ngặt trước cửa. Tiếu Dận an tâm được một chút, thân thể buông lỏng liền khụy ngã, bắt đầu ho khan.



“Khụ khụ khụ… Thì ra các hạ là Nhị công tử của Mộ Dung gia…” Tiếu Dận thở dốc nói, “Thật xin lỗi, lần này phiền đến các ngươi…”



“Không sao cả, này chỉ có thể nói là duyên phận.” Mộ Dung Đức Âm thở dài nói, “Cũng không biết đại ca ta bọn họ bây giờ thế nào.” Tiếu Dận cầm tay của hắn an ủi: “Bọn họ nhất định sẽ không có chuyện gì!” Nhưng trong lòng lại vạn phần ưu tâm.



Bên kia, ở địa lao của thần bí sơn trang này, Tiếu Lung không để ý đến thương thế của bản thân, nắm cột thiết rống to không ngừng: “Sở Thanh Thanh!! Mau thả đệ đệ ta!! Không được chạm vào hắn!! Ngươi muốn ta làm gì đều được!!”



Mộ Dung Long Sách thì ngồi trên đám cỏ ở một bên, cùng với Lý Tư Hàm vẽ caro chơi cờ vây trên mặt đất y như mấy ông lão nhàn tản.



Thật ra thì bọn họ cố ý để bị bắt, dù sao ở chỗ này vẫn tốt hơn là đối phó với sát thủ của Tam Vương.



“Sách huynh, ngươi không lo lắng cho Đức Âm sao?” Lý Tư Hàm lặng lẽ hỏi.



“Ngươi cảm thấy chúng ta cần phải lo lắng cho hắn sao?” Mộ Dung Long Sách hỏi ngược lại.



“Ách… Ta đã thấy khả năng kinh thiên động địa của hắn với Tuyết Thần lần đó… Quả thật là khả năng của quỷ thần…” Lý Tư Hàm nói.



“Có điều, tại sao hắn không ở địa lao chung với chúng ta?” Long Sách nghịch nghịch cục đá trong tay nói.



Lý Tư Hàm trầm mặc một chút rồi nói: “Bởi vì bộ dáng của Đức Âm thật quá tốt…”



“Phân biệt đối xử sao? Hừ!” Long Sách bất mãn nói.


“Ta chắc là sẽ không ở lại nơi này với ngươi, cung chủ.” Đức Âm cầm lấy mũi kiếm nói.



“Ngươi đừng quên trên người ngươi còn Ly Hận Chỉ của ta!” Sở Thanh Thanh đối mặt với hắn có hơi sợ. Cảm giác của Đức Âm lúc này và bây giờ hoàn toàn bất đồng!!



“Đây chảng qua chỉ là chút tiểu xảo. Ngươi có thể nghĩ ta là chủ nhân của Băng Tiễu Thành làm ta có chút cao hứng, vì vậy nên cũng muốn để cho ngươi cao hứng hai ngày.” Mộ Dung Đức Âm đem kiếm từ trong tay nàng rút ra, như vậy dễ dàng nhẹ nhàng, giống như không dùng đến nửa phần khí lực. Nhưng đối với Sở Thanh Thanh mà nói, nàng làm thế nào cũng không giữ được thanh kiếm kia!



“Ta không thích đánh nữ nhân.” Mộ Dung Đức Âm nói, “Chúng ta làm giao dịch thêm một lần nữa đi. Thật ra thì ta chính là ảnh vệ của huynh trưởng, hắn và ngươi bàn là được. Còn ta, chẳng qua đứng nhìn là tốt rồi.”



“Ô… Ô…” Vô luận là Sở Thanh THanh hay Mộ Dung Long Sách, giờ phút này bị sát khí mãnh liệt trong phòng ép đến khó chịu vô cùng, ngay cả những tên canh cửa cũng thấy dị thường khó chịu, sắp động đất sao?!



Giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết!! Không thể nào diễn ta được sát ý lẫn ác ý đáng sợ kia. Một cảm giác tàn sát điên cuồng!!! Cảm giác giống như heo chuẩn bị bị giết làm thịt đang nằm dưới đao, bị đồ tể nhìn bằng con mắt thèm thuồng vậy!!



Đó là cảm thụ cuối cùng của Sở Thanh Thanh trong gian phòng đó. Mặc dù ngươi kia ngay cả một chiêu cũng chưa xuất thủ nhưng nàng biết mình hoàn toàn không có phần thắng! Căn bản để mặc cho người ta chặt chém chính là bản thân nàng!



Vì vậy Long Sách được cởi trói, bắt đầu cùng Sở Thanh Thanh thương lượng. Mộ Dung Đức Âm thì bị Long Sách đuổi ra ngoài.



“Sở Thanh Thanh, ân oán xoắn xít của Ly Hận Cung các ngươi ta không muốn hỏi tới, cũng không liên quan đến chúng ta, cho dù ta dùng danh nghĩa của Băng Tiễu Thành can thiệp thì cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận.” Long Sách ngồi trên ghế giống như một đại gia, uống một ngụm trà nhìn Sở Thanh Thanh nói: “Tuy nhiên, ngươi vừa rồi hẳn đã thấy được chân diện mục của đệ dệ ta rồi? Cảm giác hắn có phải hay không giống một người?”



“Giống… một người?!” Sở Thanh Thanh trong lòng có một đáp án vô cùng đáng sợ, chẳng qua là không dám nói ra.



“Ngươi giả bộ đấy sao? Người kia chính là chủ nhân ban đầu của Ly Hận Cung các ngươi, là nhân vật được các ngươi tôn sùng làm thần!! Người được coi là ma đầu tàn ác nhất đấy, ngươi muốn ta nói tên của hắn sao?” Mộ Dung Long Sách ung dung nhìn nàng, “Ngươi cũng đoán được mà. Tổ tiên của Đức Âm thực chất không phải từ Mộ Dung gia, hắn thật ra là…”



“Chẳng lẽ, hắn chính là người đó…” Sắc mặt của Sở Thanh Thanh trắng bệt, “Làm sao như vậy được! Đời sau của Tiên chủ đại nhân… đã…”



Mặc dù đã trải qua rất lâu nhưng nỗi sợ hãi cùng uy hiếp của vị Tiên chủ trước kia vẫn còn ám ảnh trong lòng thuộc hạ của hắn. Những hành động vô cùng hung ác độc địa đó đến bây giờ vẫn còn lưu truyền lại từ lời của những thế lực phân tán khắp nơi, làm sự sợ hãi cùng tín ngưỡng vĩnh viễn vẫn được truyền thừa từ đời này qua đời khác.



“Tin hay không là tùy ngươi. Ta tin tưởng trong lòng của ngươi đã có sẵn đáp án. Nếu lấy danh nghĩa hậu duệ của vị tiền bối kia, Sở Thanh Thanh ngươi nên biết Đức Âm hắn có địa vị thế nào trong Ám Lưu của giang hồ! Hắn chính là thiếu chủ danh chính ngôn thuận của Ám Lưu! Ngươi trái lại ý nguyện của Đức Âm, chính là trái lại ý thần tử của các ngươi đấy!” Lời đe dọa của Long Sách hoàn toàn đả kích Sở Thanh Thanh đến tận tâm khảm, quả nhiên đẳng cấp hoàn toàn khác với Đức Âm một bộ chỉ biết giả vờ kia.



Sở Thanh Thanh sắc mặt trắng bệt nói: “Hiểu, hiểu rồi… Mộ Dung Long Sách. Ta sẽ để cho Tiếu gia huynh đệ rời đi vô điều kiện, hơn nữa sẽ long trọng cung tiễn các ngươi. Tuy nhiên ta không thể không nhắc nhở ngươi. Ngươi nếu vọng tưởng đem thiếu chủ kế thừa ý chí của tổ tiên giữ bên người, sớm muốn gì ngươi cũng sẽ hối hận! Ngươi cản bản không hiểu được trên lưng Thiếu chủ đeo vận mệnh như thế nào đâu! Hắn nhất định sẽ là một bá chủ tùy tâm sở d*c!”



“Ngươi sai rồi. Ta cũng không cưỡng ép giữ hắn lại. Ta chẳng qua vẫn tin tưởng hắn, tin rằng hắn có thể kiểm soát được ác ma trong lòng mình.” Trong con ngươi của Long Sách thoáng qua một tia ôn tình kiên định hiếm thấy.



Từ phần này do Phong phụ trách nhé ^^, vô vàn cảm ơn Cat nhờ hai người mà mình biết tới bạn Mèo.