Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 69 : Màn trời chiếu đất giọt nước trân quý, nghìn ngày ân ái hôm nào chia li

Ngày đăng: 14:35 18/04/20


Dưới đáy vực u ám sâu trong rừng rậm, bọn sát thủ chia làm mấy tốp đi lục sùng khắp nơi. Rất nhanh bọn hắn rơi vào bên trong trận pháp do Đức Âm bố trí, nhưng mà ám bộ hoàng gia cánh tay đắc lực nhất của hoàng đế, đương nhiên sẽ không bị loại trận pháp đơn giản như thế này làm khó dễ, không bao lâu sau, bọn hắn đã đột phá trận pháp, ngày càng một tới gần chỗ Đức Âm cùng Long Sách.



Mộ Dung Đức Âm ngồi ở bên cạnh đống lửa, lẳng lặng đợi. Hắn không nghĩ tới việc chạy trốn, dù sao mang theo hai nam tử trưởng thành từ trên sườn núi dốc cao ngàn trượng nhảy xuống không phải là việc bất cứ người nào cũng có thể làm được, coi như võ công của hắn cái thế, nắm lấy hai người rơi xuống còn phải bảo vệ cho hai người bọn hắn khỏi bị đập vào cũng là việc cực kỳ khó khăn, vừa rồi trong chốc lát Long Sách thanh tỉnh, không có chú ý tới kỳ thật một chân của Mộ Dung Đức Âm đã gãy —— lúc rơi xuống hắn dùng bản thân làm đệm thịt để hai người bình yên, nhưng trước khi chấm đất chân trái lại bị gãy, từ trên cao hạ xuống chưa tan xương nát thịt đã là chuyện cực kỳ may mắn, nhưng hiện tại một bên xương đùi hắn đã gãy, căn bản không thể cùng lúc mang theo hai người rời đi.



Một thanh trường kiếm cắm dưới mặt đất ngay bên cạnh hắn, đó là thanh kiếm của Long Sách lúc đó cũng rớt theo xuống vực. Khi nhóm sát thủ chặt nhánh cây, nhìn thấy chính là cái cảnh tượng này. Mộ Dung Đức Âm bình tĩnh ngồi đó nhưng vẫn rất có lực uy hiếp, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng khi bọn hắn nhìn rõ trên đùi hắn dùng một nhánh cây cố định xương gãy, rõ ràng vài phần ———— hắn căn bản là không nhúc nhích được.



Chính là dù sao cũng có vài phần thất vọng ———— người kia từ nơi cao như vậy địa rơi xuống, thế nhưng cũng chỉ là gãy một chân?



Mộ Dung Đức Âm nhìn thẳng đám người nọ không hề sợ hãi, bình tĩnh mở miệng: “Không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn giết người. Các ngươi lãng phí một lần lại một lần nhân từ của ta. Chẳng lẽ phải ép bằng được bản tính giết chóc của ta ra, các ngươi mới vừa lòng sao? Các ngươi hy vọng ta đem bọn ngươi trở thành món đồ chơi kích thích cảm quan cắt từng đao ra để thưởng thức sao? Một lần cuối cùng ta cảnh cáo các ngươi, ta cho tới bây giờ không ngại kho*i c*m hành hạ đến chết! Một cơ hội cuối cùng —— ngay bây giờ hãy rời đi, bẩm lại chủ nhân của các ngươi nhiệm vụ thất bại.” “Chết đã đến nơi vẫn còn gắng gượng!!” Một gã sát thủ cuối cùng không kềm chế được nữa, xuất thủ đầu tiên cương đao quét ngang bả vai Đức Âm, một lòng muốn đem thủ cấp của hắn dỡ xuống!!



Chỉ thấy ngân quang lóe lên ———————————



Mộ Dung Đức Âm vẫn ngồi ở trên tảng đá kia, chính là trong tay thêm một thanh kiếm, kiếm xuyên qua l*ng ngực sát thủ, không ai thấy rõ hắn ra tay như thế nào!



Thân kiếm cắm thật sâu đâm vào thân thể sát thủ còn chưa rút ra, sát thủ nhất thời chưa chết. Giờ phút này, Mộ Dung Đức Âm đột nhiên nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, thở dài: “Cảm giác giết người a… …”



Đột nhiên, hắn mở đôi con ngươi sáng trong, lạnh lùng nói:



“Máu của ngươi không được phép dính ở trên người của ta, hãy dùng tánh mạng của ngươi để nhắc nhở đồng bạn của ngươi đi!”



Nói xong, chỉ thấy kiếm quang vung lên, mũi kiếm như điện rút ra, hàn quang chớp nhoáng thế nhưng không mang theo nửa giọt máu tươi —— mà tên kia sát thủ bị hắn bị hắn hất một cái, ngửa mặt lên trời, té tới chỗ đám sát thủ.



Nhóm người muốn đưa tay đón lấy lại thấy người nọ ở giữa không trung đột nhiên cả người chia năm xẻ bảy, máu bắn như mưa, tất cả hắt vào trên người những người đó, quang cảnh vô cùng đáng sợ.




Nhưng là, Long Sách, cuộc đời này có thể trở thành huynh đệ của ngươi, ta thỏa mãn rồi.



Nếu có kiếp sau, hy vọng được làm người ngươi quan tâm nhất, nhìn đầu lông mày của ngươi, ngắm khuôn mặt của ngươi, xem bóng lưng của ngươi, đi theo bước chân của ngươi…”



Nói chưa xong, Long Sách ánh mắt nhắm chặt lại chảy xuống dòng nước mắt, trong hôn mê hình như có cảm ứng ————bất đắc dĩ nhẫn tâm chia cách ngay trước mắt, nhưng không cách nào có thể mở mắt ra, đây là tiếc nuối? Hay lại là may mắn?



Hai mươi năm huynh đệ tình thâm, sớm chiều làm bạn, dầu cho người nọ tuyệt sắc khuynh thiên thì lại như thế nào?



Hắn chỉ là muốn cùng hắn cả đời bên nhau, nếu hắn già đi, mình cũng sẽ theo cùng, không rời không bỏ. Nhưng mà…đành vậy chứ biết làm sao, vô tri vô giác chìm sâu trong cơn ác mộng, người nọ lại nói lời biệt ly, hắn liều mạng nhưng không nắm được bàn tay kia của hắn, trong mộng dùng sức giãy dụa, lại chẳng thể tỉnh giấc từng ngón tay dần dần tuột xuống, chỉ nghe người nọ nói nhỏ, cuộc đời này không thể nào gặp lại.



Đau đớn này khắc xương khảm thịt, khoét ở trong tim.



Từng đao từng đao.



Nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.



“Đức Âm… … Ngươi… Ngươi đi đâu vậy?” Lý Tư Hàm lúc này đã tỉnh lại, chỉ có thể sững sờ nhìn hắn nắm bàn tay Long Sách tạm biệt. Lúc giật mình bừng tỉnh, trên mặt mình không hiểu sao nước mắt lại rơi.



“Tứ ca, thay ta chăm sóc huynh trưởng.” Mộ Dung Đức Âm đứng lên, cuối cùng xoay người rời đi, chỉ để lại một khối khăn vuông ở lại trong tay Long Sách, cũng không quay đầu.



“Đức Âm!! Đức Âm!!! Ngươi không thể đi!! Đức —————— Âm ———————— a a a a… …” Lý Tư Hàm giãy dụa gắng gượng đứng lên, nhưng cả người vô lực, chỉ có thể chật vật bò trên mặt đất, trơ mắt nhìn Đức Âm theo một đám hắc y nhân dần dần rời xa, mặc cho hắn khàn cả giọng, không lời đáp lại.