Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Chương 76 : Kẻ lừa đảo chỗ nào cũng có
Ngày đăng: 14:35 18/04/20
“Lãnh Hồn!! Ta lệnh cho ngươi nhanh chóng đem mấy lời vừa rồi chúng ta nói quên đi!!” Chu Đồng oa oa kêu to.
Lãnh Hồn nhăn nhíu mi, nói: “Thiếu chủ không có nội lực, không thể chịu được nơi gió rét căm căm, Chu Đồng, ngươi nếu còn tiếp tục dây dưa, sợ là phổi của hắn sẽ bị tổn thương, bệnh cũ lại tái phát.”
Chu Đồng lúc này mới quyệt quyệt miệng nói: “Được rồi, trước trở về rồi hãy nói.”
Vì thế Lãnh Hồn đem áo khoác lông chồn bao lấy Mộ Dung Đức Âm, ôm ngang lấy hắn, cũng thấp giọng nói: “Thiếu chủ, hy vọng ngài không cần phải tốn sức quan tâm chú ý tới loại chuyện nhàm chán như thế này.”
“Ngươi không thích Chu Đồng sao?” Mộ Dung Đức Âm thản nhiên nói. Lãnh Hồn nhìn nhìn Ch Đồng, phun ra lời nói đả thương người:
“Ta cho tới bây giờ cũng không để hắn vào mắt.”
Chu Đồng vừa nghe vậy, nhất thời sắc mặt thay đổi, hắn ngồi xổm xuống cầm trên hòn đá trên mặt đất lên ném tới Lãnh Hồn, nổi giận hét lên: “Lãnh Hồn! Ngươi cho là ngươi là ai! Nói cho ngươi biết! Ta không bao giờ nữa muốn nhìn thấy cái mặt của ngươi nữa!” Dứt lời dưới chân phát lực, tự trên vách núi nhảy xuống, Lãnh Hồn biết hắn khinh công cao tuyệt, cũng không đuổi theo. Chính là trong con ngươi xưa giờ không chút trong con ngươi hành hơi hơi xẹt qua một chút gì đó.
Quả nhiên, bọn hắn từ trên sườn dốc xuống dưới, mới biết Chu Đồng thế nhưng thật sự giận dỗi rời khỏi Ma giáo, cũng ở chỗ phòng nơi Ma giáo tổ chức các buổi thương nghị quan trọng viết hàng chữ “Lãnh Hồn hỗn đản” chi chít..
Chu Đồng đi rồi, cuộc sống Mộ Dung Đức Âm cũng không bởi vậy mà yên tĩnh trở lại, từ sau khi ở trước mặt mười vị đầu lĩnh hắn biểu hiện ra một mặt xuất sắc gây dựng lên hình tượng của người lãnh đạo, từ đó đến giờ nhóm thủ lĩnh khắp các nơi liên tục không ngừng nghỉ ném bom thư báo cáo tình hình qua đây. Mỗi người đều tự cho là mình am hiểu lòng người tận sức gửi tới, kì thực thư từ tập sách ở trên bàn của Đức Âm xếp thành đống, có đôi khi cũng chả thèm mở bìa gói cứ sai nha hoàn toàn bộ gom vào trong bao tải ném xuống —— phải biết rằng, nam nhân có việc làm có sự nghiệp có địa vị lại xinh đẹp tuyệt sắc lại có khí khái lãnh đạo, thân thể gầy yếu ngồi trên xe lăn là có…mị lực hấp dẫn nhất.
Vì thế, Mộ Dung Đức Âm không chỉ phải học được cách nuôi dưỡng cún con sao cho ngoan ngoãn, còn phải học được phương pháp dạy dỗ chó dữ như mãnh thú và loài chó thanh cao, Lãnh Hồn nắm bắt được điểm này, đúng lúc chỉ đạo Mộ Dung Đức Âm làm sao để chu toàn cả thấy mười vị đầu lĩnh, kết quả tự nhiên là đem nhóm bá chủ tâm cao khí ngạo ăn đến sít sao.
“Ồ? Ta rất thơm sao?” Chu Đồng ngửi cánh tay của mình, quả thật có một mùi thơm thản nhiên, tựa hồ là hương hoa lan, hắn tỉnh ngộ: “Đây là mùi hương của u lan nghìn tuổi, là trên thân người kia, thế nhưng chạy tới trên người của ta, hừ, nhất định là bởi vì mấy ngày nay ta chưa có tắm rửa!”
U lan ngàn năm, hương hoa quen thuộc làm cho lòng Long Sách đánh thót, loài hoa lan quý hiếm này là mọc ở vùng phương Bắc phụ đầy tuyết, nghe nói ngàn năm mới được một đóa, hương khí lưu giữ mãi mãi không tan, sau lại nghe nói có người may mắn tình cờ gặp được, đem đóa hoa này nghiền nát thành bột, chế thành viên.
Viên đan dược trân quý này vượt qua qua tay bao người cuối cùng rơi tới Mộ Dung thế gia, khi đó Long Sách chỉ có bảy tuổi, nắm tay Đức Âm đi tới tàng bảo khố thám hiểm, Đức Âm ngẫu nhiên mở ra một hộp nhỏ có mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, đem viên đan dược trong suốt coi như cục đường nuốt xuống bụng.
Từ nay về sau trên người Đức Âm tự nhiên có một mùi thơm thoáng nhẹ nếu như không phải gần gũi tiếp xúc với hắn, lâu ngày trên người cũng sẽ lây dính một ít hương lan. Khi ngửi thấy được hương vị quen thuộc, trong lòng Long Sách cảm xúc lẫn lộn, hắn thực sự muốn biết, vì cái gì thiếu niên này sẽ cùng Đức Âm gần gũi tiếp xúc!!! Vì cái gì! Vì cái gì!!
“Người kia là ai?” Long Sách cấp bách cơ hồ toàn bộ viết ở trong mắt.
Chu Đồng chớp tròng mắt, nói: “Nhìn ngươi giống như rất nóng vội gấp gáp, chẳng lẽ ngươi quen người mang theo cổ hương khí này?”
“Chúng ta nếu không ngại thì cùng nói ra thử, xem xem có phải cùng là một người hay không.” Long Sách vuốt bộ râu giả trên mặt mình cười cười.
Chu Đồng nói: “Tốt, ta đây nói trước nha, ta quen người kia, là một người không có chân, hắn tự mình không thể đi đường, cho nên phải có ta ôm hắn! Hừ, rõ ràng là người mù, lại vẫn muốn ta mang hắn đi tới đỉnh núi nhìn ánh trăng, nói cái gì nhớ tới người mà hắn thích.”
Long Sách nhất thời giống như bị sét đánh, run rẩy hỏi: “Ngươi… Ngươi nói cái gì… Hắn… Hắn không có chân?! Hơn nữa mắt bị mù?!!”
“Phải đó, khi hắn vào Ma giáo thời gian đầu không chịu nghe lời, bị người ta chặt đứt chân, mắt cũng bị móc.” Chu Đồng đột nhiên thấy chơi rất vui, càng nói càng thêm mắm thêm muối.