Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 78 : The. Amazing. Race! tăng tốc tới đích!

Ngày đăng: 14:35 18/04/20


Kỳ thật, lúc trước Lãnh Hồn sở dĩ cố ý để cho Ân Cốt cưỡng ép Mộ Dung Đức Âm chạy trốn cũng là có mục đích, bởi vì Ân Cốt dù sao cũng từng là Ma giáo giáo chủ, bên trong Vân Châu Chỉ hắn nhất định còn đang che dấu thế lực ngầm, tỷ như hắn không tìm ra nguyên nhân biến mất của Tả hộ pháp, Lãnh Hồn thả bọn họ rời đi, lại đem Ân Cốt đẩy vào đường cùng, hắn tất nhiên sẽ đi tìm tới ám bộ giấu ở Vân Châu Chỉ, có cần Mộ Dung Đức Âm cái cọc ngầm này giấu ở bên người Ân Cốt, có thể nhân tiện lợi dụng cơ hội này thanh trừ Vân Châu Chỉ sạch sẽ.



Tóm lại, trong lòng nhóm hồ ly đều có tính toán riêng.



Đương nhiên, Ân Cốt cũng không phải kẻ ngốc, hắn tựa hồ cũng đoán được mình thoát dễ dàng như vậy nhất định là Lãnh Hồn lại có quỷ kế gì, vì thế cũng không vội vàng xuống núi, ngược lại lợi dụng điạ hình cây cối rậm rạp quanh Tinh U Giản để chơi trốn tìm với Lãnh Hồn, hai bên nhất thời lâm vào thế giằng co, mà Mộ Dung Đức Âm kẹp ở ở giữa, nhưng một đường này thoải mái lắm, cũng không cần phải trù tính gì.



Hắn mỗi ngày ăn món ăn thôn quê do Ân Cốt tự chế khẩu vị rất tuyệt, nằm trên đệm thảm lông trong sơn động, đói bụng khát nước thì nói với Ân Cốt một tiếng, cần đi toilet cũng để cho Ân Cốt hỗ trợ, rồi ngủ, dù sao ở cái tình trạng nào thì từ trong xương cốt hắn cũng chính là con sâu gạo rồi.



Ân Cốt trải qua mấy ngày điều dưỡng, nội lực đã có chút khôi phục, liền cầm một thanh chủy thủ, ở trên lửa hơ hơ, chuẩn bị giúp Mộ Dung Đức Âm rút cây đinh châm trên đùi. Mộ Dung Đức Âm cực kì không tình nguyện, hỏi hắn: “Đau không?” Ân Cốt hơ dao nhỏ nói: “Đinh châm cốt tên như ý nghĩa, đóng sâu vào trên gân cốt, khi rút đinh châm ra tự nhiên kéo theo gân cốt đi cùng, ngươi tốt nhất nên bất tỉnh, bằng không ta sẽ dùng vải bố nhét ở trong miệng của ngươi, để tránh tiếng kêu của ngươi gọi người đuổi tới.”



“Không cần!” Mộ Dung Đức Âm bĩu môi.



“Đồ đần, nếu không lấy châm ra, chân của ngươi cả đời tàn phế đi đó! Đừng quên lý do mà ngươi mấy ngày hôm trước khóc rống, nếu như ngươi tàn phế, còn không biết sau đó lại oán hận ta với Hiên Viên Cực Phong như thế nào nữa, ngươi cái tên gia hỏa chẳng phân biệt được tốt xấu!” Ân Cốt điểm huyệt đạo của hắn, cũng cầm lấy một nhánh cây để cho hắn cắn, lập tức ngồi xổm xuống đem quần của hắn kéo lên trên, lộ ra cẳng chân.



“Ngươi tốt nhất không nên lộn xộn, bằng không tay ta run lên, liền đem gân mạch của ngươi cắt đứt, vậy cũng rất phiền phức á!” Ân Cốt lúc này vẫn không quên doạ nạt hắn, hắc hắc cười lạnh. Dứt lời đem chủy thủ ở trên chân nhỏ của hắn khoa tay múa chân vài cái, tìm đúng vị trí liền tìm đi xuống, chỉ thấy thủ pháp trong tay hắn rất nhanh chóng, chủy thủ gẩy một cái, một cây đinh châm bạc lòe lòe mang theo máu tươi bị lấy ra, rớt xuống ở trên một bên tảng đá. Ân Cốt rút cây thứ nhất, thấy sắc mặt Mộ Dung Đức Âm đau đớn trắng bệch lại không thốt một tiếng, trong lòng có chút không đành lòng, nói: “Còn bảy cây, ngươi nếu nhịn không được, ta đem ngươi đánh bất tỉnh nha.”



Mộ Dung Đức Âm đem nhánh cây trong miệng lấy ra, suy yếu nói: “Vậy ngươi đánh ta bất tỉnh đi!”


Dụng công quả nhiên không phụ lòng người, sau một hồi vòng quanh ở chỗ cửa thang lầu trên lầu hai cuối cùng cũng để cho hắn thấy một nam tử mặc đồ của giáo chúng Ma giáo, nam tử kia trái ôm phải ấp, đều là tiểu quan trong này, hoàng đế cắn răng một cái, lòe tư thế ra đi lên phía trước, vẻ mặt mỉm cười nói: “Đại gia, ngày hôm nay ta tới hầu hạ ngươi người khác lui xuống trước đi!”



“Này! Ngươi là ai! Chưa thấy mặt bao giờ mà cũng dám đoạt khách nhân của chúng ta!” Nhưng tiểu quan khác đều bất mãn ra uy. Hoàng đế nâng mắt lên, đột nhiên vươn tay ‘ba ba’ cho một người trong nhóm tiểu quan một bạt tai, lập tức nhân cơ hội kéo cái tên khách nhân kia qua, cười nói: “Đại gia, ngài ngày thường chắc đã chơi ngán cái loại mặt hàng này, không bằng đêm nay để Hiên nhi cùng ngươi ”



Người nọ sớm uống say, cười hì hì một phát bắt được cánh tay hoàng đế, miệng đầy mùi rượu: “Mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần khiến gia cao hứng là được! Mau dẫn gia đi lên phòng!”



Vì thế hoàng đế bỏ lại mấy tiểu quan oa oa kêu to, lấy tư thế người thắng ôm vai khách nhân lên lầu.



Chốc lát, trên lầu trong gian phòng cửa đóng chặt truyền đến vài tiếng vang, nhưng trong lầu ồn ào, cũng không có người chú ý. Trong phòng, tên giáo chúng Ma giáo kia bị người đánh bất tỉnh vứt ở trên giường, quần áo thì mặc ở trên người hoàng đế, hoàng đế cầm lệnh bài của người nọ, cười đắc ý, lập tức thả người lướt ra cửa sau, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.



Ban đêm mưa to như trút nước, hoàng đế nương theo màn mưa, đem áo choàng có mũ đội lên, cầm lệnh bài đi vào cửa sau tổng đàn Ma giáo. Tên trông cửa nhìn thoáng qua lệnh bài, liền hỏi hắn khẩu lệnh, cái này không làm khó hoàng đế được, trước khi đến hắn đã đặc biệt điều tra rồi, đối đáp xong, cuối cùng cũng thả hắn đi vào.



Hoàng đế trái tim treo trên cao sau khi chân bước vào tổng đàn Ma giáo sau rốt cục cũng buông lỏng một nửa, nhưng là hắn không dám chậm trễ, vội vàng che giấu hành tung, tìm thời cơ lẻn vào trong địa lao Ma giáo.



Cơ hồ cùng thời gian, Long Sách đã ngụy trang dưới sự dẫn dắt của Chu Đồng, đường đường chính chính từ cửa trước tiến vào Ma giáo, chạy thẳng đến trung tâm Ma giáo.



Hiện tại, hoàng đế cùng Long Sách tựa hồ đang xuất phát cùng lúc.