Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 98 : Nguyên nhân hậu quả của việc Đức Âm và zz sinh tồn ở bên ngoài đồng không mông quạnh

Ngày đăng: 14:36 18/04/20


nguyên nhân hậu quả của việc Đức Âm và zz sinh tồn ở bên ngoài đồng không mông quạnh



Ngụy Chính Phong là minh chủ võ lâm tiếng tăm vang dội khắp mười ba châu phía Đông Nam chốn võ lâm, tuy rằng thế lực so ra kém hơn Mộ Dung Long Sách, nhưng mà lời nói và việc làm người này rất nghiêm chỉnh, hành hiệp trợ nghĩa, phẩm hạnh cao thượng, là đề tài bàn luận say sưa khắp giang hồ, là đại hiệp tiêu biểu Chính Nghĩa.



Hiện giờ Mộ Dung Long Sách đột nhiên rời đi, ai cũng không dám nhận củ khoai lang phỏng tay này, là do Mộ Dung Long Sách lưu lại thư dẫn, tìm Ngụy Chính Phong đến chủ trì đại cục, quả nhiên dưới sự dẫn đầu ở Ngụy Chính Phong, liên minh chính đạo một đường thế như chẻ tre, đem Ma giáo giết sạch sẽ, cũng tấn công tới tổng đàn Trì Hoặc Sơn Ma giáo, Trì Hoặc Sơn, là tên mới của tổng đàn Ma giáo mà Mộ Dung Long Sách mới sửa gần đây.



Lúc này, hiệp khách võ lâm chính đạo tập hợp lại rồi, bất chấp trận mưa to tầm tã tụ tập ở ngoài cửa lớn bên ngoài tẩm cung tổng đàn Ma giáo, đợi vị thiếu chủ thần bí trong truyền thuyết của Đại Ma giáo xuất hiện, lúc trước Ma giáo tung tin thiếu chủ Ma giáo hiện thế, người người nghe mà biến sắc, đều nói hắn là đời sau của Nhậm Thiêm Cuồng nhưng không biết rốt cuộc hắn là ai tên gì, bộ dạng ra làm sao?



Mộ Dung Đức Âm từng hỏi Mộ Dung Long Sách vấn đề này, Mộ Dung Long Sách cho hắn một cái tên rất êm tai, tên là:



Nhâm Tử Ngọc. “Nếu chính đạo tới hỏi tên của ngươi, không cho ngươi nói mình là Mộ Dung Đức Âm, chỉ có thể nói mình là Nhâm Tử Ngọc.” Long Sách nói như thế.



Vì thế Mộ Dung Đức Âm đeo mặt nạ do Long Sách làm, ngồi trên xe lăn ra tới cửa, mở cánh cửa phòng vẫn luôn đóng chặt.



Ngoài cửa một đống người đông nghịt, tay lăm le đao tay cầm kiếm sáng lóe như tuyết cực kì chói mắt, nhưng không nhìn thấy người của Ma giáo, cũng không thấy Thác Bạt Vũ Tôn.



Đứng đầu là một vị có dáng người thon dài, thanh niên anh tuấn ánh mắt chính trực lẫm lẫm, mày rậm mắt to, ngũ quan cân đối, vừa nhìn đã biết thân phận, hắn chính là Ngụy Chính Phong. Ngụy Chính Phong đứng ở dưới bậc thang, vừa vặn đối diện với thiếu chủ ngồi trong xe lăn trên bậc thang trước mặt, hắn không khỏi nói: “Nếu đi ra, vì sao không lấy mặt mũi thực với người? Hay là trong lòng thiếu chủ có gì kiêng dè?”



Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, bổn tọa không có lời nào để nói, chỉ là trên mặt bổn tọa có vết sẹo, chẳng lẽ ngươi ngay cả chút tôn trọng cuối cùng này cũng không cho ta sao?”



Ngụy Chính Phong nghẹn lời, không ngờ được người này lại là cả người phủ trùm khí thế của người bên trên, rơi xuống nông nổi này rồi mà nói chuyện cứ hùng hổ doạ người như trước.



Vì thế hắn thay đổi đề tài, nói: ” Thiếu chủ Ma giáo, báo tên của ngươi!”



Mộ Dung Đức Âm cười giễu một tiếng: “Hừ, chỉ bằng loài giun dế như các ngươi, cũng xứng biết tên bổn tọa?”



Ngông cuồng kiêu ngạo như thế khiến đám người phía dưới ầm ỉ xôn xao, nhất thời có không ít lời bất mãn, Ngụy Chính Phong thấy thế, sợ rằng nếu không áp chế thiếu chủ dáng vẻ bệ vệ, người phía dưới chỉ sợ sẽ đi lên chém hắn một đao. Hiện giờ thấy hắn ngồi lên xe lăn, lại không cảm giác được chút chân khí nào trên người, đủ rõ thiếu chủ Ma giáo này đúng như lời đồn, là người tàn tật không biết võ công, mình phải nghĩ biện pháp để cho hắn chịu khuất phục, bằng không mọi người nếu cùng lên, sợ là không thể ngăn cấm những người này làm ra hành vi bất lợi với hắn. Vì thế hắn nhíu mi suy tư, rốt cục mở miệng.



“Thiếu chủ Ma giáo, ta nghĩ tình thế bây giờ, trong lòng ngươi cũng rất rõ ràng.” Ngụy Chính Phong khoanh tay nói, “Hiện tại ngươi đã không còn địa vị cao quý như lúc trước, tốt nhất ngươi nên phối hợp.”



Xem ra Thiếu chủ Ma giáo cũng không phải là người không hiểu thời thế, hắn mở miệng rất nhanh nói: “Bản tôn họ Nhâm, tên Tử Ngọc.”



Nhâm Tử Ngọc!


“Gì?!” Song Thủ Xà còn đang mơ mơ màng màng ngủ, bị Mộ Dung Đức Âm túm lấy, mang hắn từ lối cửa sau lao v*t ra ngoài.



Ba ngày sau, vùng đồng không mông quạnh.



“Song Thủ Xà, ta muốn ăn thịt.”



“Song Thủ Xà, ta muốn ngủ trên đệm chăn.”



“Song Thủ Xà, ta muốn ăn lẩu.”



“Song Thủ Xà, ta muốn ngồi xe ngựa.”



“Song Thủ Xà, ta muốn tắm rửa ở trong bồn tắm bạch ngọc lớn.”



… …



“Đừng gọi ta, mấy thứ đó toàn là thứ không có khả năng, ở ngoài vùng đồng hoang dã này làm gì có mấy thứ kia.” Song Thủ Xà buồn bực nói.



“A a a a a! Khi nào thì mới có thể về nhà a!” Giọng hét tràn đầy tuyệt vọng của Mộ Dung Đức Âm quanh quẩn ở vùng núi hoang dã.



Vì thế, 《 ác huynh bên người 》 đổi tên thành 《Đức Âm ăn hàng phiêu lưu ký 》. Nghe nói hắn và Song Thủ Xà không phiêu bạt lang thang ở bên ngoài mười ba năm mới về đến nhà, khi về đến nhà râu ria xồm xoàm, giống như người rừng.



Đương nhiên, đây là tác giả mèo nói đùa.



Kỳ thật bọn hắn ở bên ngoài ngây người chỉ có mười ba ngày, có cảm giác giống như mười ba năm, đoạn tuyệt với đời.



Chủ yếu là do chẳng còn mặt mũi đi ra ngoài.



Lililicat



Phong



= = =