Ác Linh Quốc Gia
Chương 1 : Viện binh
Ngày đăng: 11:21 30/04/20
Hạ thiên Kỳ đưa tay dụi mạnh đôi mắt, sau đó nhìn về hướng phát ra giọng nói, quả nhiên người chính khí đầy mình đang đinh tới chính là ông chú. Trong bóng tối gương mặt của ông chú có vẻ hơi mơ hồ.
Tuy nhiên ở tình huống nguy hiểm trước mắt, nhìn thấy người có thể giúp mình thoát chết, đừng nói là tưởng tượng ông ta chính khí lẫm liệt, cho dù có nghĩ thành thiên thần hạ phàm cũng không quá.
“Ông…”
Hạ thiên Kỳ giật mình chỉ tay về phía ông chú, cổ họng của hắn giống như là bị thứ gì đó bóp nghẹn lại ở bên trong, tắc nghẽn đến mức không thể phát ra tiếng.
Nhìn thấy ông chú bước tới bên cạnh hắn, Hạ Thiên Kỳ mệt mỏi hỏi:
“Ông… Tại sao ông lại ở đây?”
“Đi ngang qua, tiện thể giết nó.” Ông chú bẻ hai nắm đấm tay kêu rôm rốp, trông bộ dạng hết sức tàn ác.
Hạ thiên Kỳ chưa bao giờ thấy giọng nói của một lão già nào, lại có thể tuyệt vời như vậy.
Câu ông chú vừa nói: “Đi ngang qua, tiện thể giết nó” thật sự vô cùng bá đạo.
Ông ta chẳng đề cập tới chuyện cứu Hạ Thiên Kỳ.
Tuy nhiên việc này cũng không quan trọng, quan trọng là ông chú đã tiêu diệt lũ ác quỷ. Chỉ cần xử lý được ác quỷ, thì hắn và Vương Nhã Chi cũng sẽ được an toàn.
“Ách… Xem ra tôi đoán không lầm, ông thực sự sẽ không trơ mắt nhìn thấy tôi chết ở đây.”
Lúc Hạ Thiên Kỳ nói những lời này, thật ra trong lòng không có chút tình nguyện nào, tuy nhiên vẫn cố dối lòng nịnh ông chú một câu.
Có điều, đối với chuyện này ông chú cũng không thèm để ý đến. Đương nhiên cũng có thể nói, ông ta chẳng xem Hạ Thiên Kỳ ra gì.
Vốn Hạ Thiên Kỳ còn muốn nói mấy lời nịnh nọt hơn, dù sao mạng sống của hắn vẫn phải trông cậy vào ông chú này, nhưng hắn chưa kịp mở miệng lần nữa, ông chú đã vung tay, thao thao bất tuyệt:
Tứ phương trận, đông, tây, nam, bắc, khóa trời, khốn địa...
Ông chú vung tay lên, không hiểu từ lúc nào trong tay bỗng xuất hiện bốn cái que nhỏ như que diêm. Kế đến ông ta ném bốn cái que ra, quát to:
“Trận thành! Phong!”
Trong lúc đó, tại tầng 4.
Trong bóng tối, tiếng nghẹn ngào của Vương Nhã Chi không ngừng vang lên.
Nước mắt đã vơi đi, nhưng sợ hãi trong lòng thì không hề giảm đi chút nào.
Vương Nhã Chi hoàn toàn lạc trong bóng tối, nơi này có lẽ là lầu 3, cũng có lẽ là lầu 4…. Có lẽ là trong nhà vệ sinh, cũng có lẽ là một nơi hẻo lánh nào đó.
Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này, gía mà có người ở bên cạnh mình thì tốt biết mấy.
Mới tách Hạ Thiên Kỳ có 20 phút ngắn ngủi, mà cô đã nhớ tới rất nhiều người bình thường vẫn yêu thương cô, quan tâm cô.
Có cha, có mẹ, có bạn bè, thậm chí… Còn có một người mới quen cách đây không lâu là Hạ Thiên Kỳ.
Cô không dám ngừng suy nghĩ,bởi vì chỉ cần ngừng lại, trong đầu của cô lại tràn ngập hình ảnh của Phùng Vĩ treo trên trần nhà lúc chết!
Lúc này Vương Nhã Chi thực sự rất hối hận, hối hận lúc đó bỏ lại Hạ Thiên Kỳ một mình bỏ chạy, vậy nên về sau lại bị lạc đường trong bóng tối.
Hiện tại cô rất muốn đi tìm Hạ thiên Kỳ, nhưng nơi này tối đen như vậy, trên người cô lại không có bất ký tứ gì để phát sáng, huống hồ… Cô rất sợ sẽ bị con quỷ kia phát hiện.
Sở dĩ Vương Nhã Chi có thể chạy tới nơi này trốn, hoàn toàn là do quá sợ hãi khi nhìn thấy thi thể Phùng Vĩ. Mà hiện tại tâm trạng của cô cũng đã bình tĩnh ít nhiều, nên càng không dám lộn xộn.
Nhưng trong lúc Vương Nhã Chi quyết định sẽ ở yên chỗ này đợi tới khi trời sáng, thì đột nhiên cô nghe thấy một loạt tiếng động của thứ gì đó đang bị kéo lê trên đất.
Nghe cứ như là có người nào đó, đang kéo lê một… Thi thể!
Nó đang từ từ đến gần chỗ cô.
Tim của Vương Nhã Chi bắt đầu đập liên hồi, nhưng bởi vì hoàn cảnh bây giờ thực sự quá tối, cho nên cô cũng không biết cái gì đang đến gần mình.
Là Hạ Thiên Kỳ muốn tìm cô, hay … con quỷ kia?!
Tóm lại, thứ đó đang từ từ tiến gần đến phía cô.