Ác Linh Quốc Gia

Chương 2 : Nguyên nhân gây ra​

Ngày đăng: 11:21 30/04/20


Trở xuống là nhỏ Viên tỷ tỷ ra dấu bằng miệng.



Mặc dù Vương Dĩ Nhiên (tên của người con gái tự tử) ở chung với tôi nhưng mối quan hệ giữa cả hai rất bình thường. Vốn dĩ thường ngày chúng tôi chẳng ai liên quan ai, chỉ đùa giỡn qua loa là nhiều.



Nhưng quan hệ giữa cô ta và ký túc xá sát vách lại rất tốt, đều thuộc loại vừa điên vừa ầm ĩ, hút thuốc uống rượu.



Ngày xảy ra chuyện không may đó cũng chẳng khác ngày thường là bao. Vương Di Nhiên vẫn ở bên ký túc xá sát vách chơi đến rất khuya. Bởi vì người quản lý túc xá không đi tuần tra cho nên cô ta quay về thay đồ ngủ ra rồi lại đi ra ngoài. Việc này dường như cũng trở thành thói quen đối với chúng tôi, cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, muộn như vậy còn đi ra ngoài làm gì mà thôi.



Cô ta đề xuất… chơi một trò chơi cực kỳ nguy hiểm.



Qua một đêm mà cô ta vẫn chưa về.



Buổi sáng mấy người trong ký túc xá chúng tôi lên sân thượng lấy quần áo phơi khô... Mới... Mới phát hiện cô ta đã chết.



Thân thể của cô ta nằm ở chỗ cạnh cầu thang, nhưng mà đầu... Lại ở sát lan can của hành lang!



Chuyện sau đó tôi cũng không rõ lắm, lúc đó mấy người chúng tôi đều bị dọa cho sợ hãi, tuy nhiên sau đó trường học liền viết đơn xét duyệt cho chúng tôi về nhà nghỉ ngơi vài ngày.



Cô chị của A Viên dập điện thoại xuống, Hạ Thiên Kỳ đốt một điếu thuốc thơm. Anh ta ngồi trên đường nhựa plastic mà trong đầu không ngừng suy nghĩ.



Lời của chị A Viên cần phải nghiệm chứng lại, nhưng thật ra thì anh ta đã tin hết tám chín phần trong lời nói của cô ta.



Dựa theo lời nói của chị A Viên, xác của Vương Di Nhiên được phát hiện tại lầu hai, cho nên rất có thể là bị Quỷ giết. Nhưng cũng thật đen đủi, vì hắn lại là người phụ trách chính của khu vực này.



Mẹ nó! Vận khí này đúng là... Tốt đến nỗi táo bón!



Ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ mắng một câu, đầu ngón tay bắn mạnh mẩu thuốc đi chỗ khác. Có điều hắn cũng không ôm dự định gì xấu. Dù sao lầu 1 lầu 2 cũng gần như nối liền với nhau. Vậy nên chưa chắc ai đã là người xui xẻo.



Tuy nhiên, cẩn thận nhớ lại lời của chị A Viên vừa nói với hắn thì trong đó lại có vài điểm khiến hắn cực kỳ để ý.



Ví dụ bạn bè của người chết ở ngay ký túc xá cạnh đó.
Mặc dù rất muốn giải thích, nhưng cuối cùng Hạ Thiên Kỳ vẫn chán nản chạy ra ngoài, đi thẳng lên tầng cao nhất. Hồi phục được một chút, hắn bắt đầu cảm thấy xao xuyến trong lòng. Hạ Thiên Kỳ liền bị bầu không khí lạnh lẽo xung quanh kéo về thực tại.



Hắn không ngờ tầng tám hoàn toàn bị bỏ hoang. Ở giữa tầng này hoàn toàn trống không, trên mặt đất đầy giá gỗ dùng để phơi quần áo.



Nếu không phải xảy ra chuyện không may, nơi này có lẽ là một phòng lớn dùng để phơi khô quần áo.



Khi Hạ Thiên Kỳ đang chăm chú đánh giá nơi này. Đột nhiên, một thân ảnh áo đỏ xuất hiện ngay tầm mắt của hắn. Sau đó nó chui vào một phòng trong túc xá.



Chỉ trong nháy mắt nhưng Hạ Thiên Kỳ chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt. Thật sự là vừa rồi có người nào đó hoặc vật gì đó chui vào căn phòng túc xá trống cách hắn không xa.



Không cần biết cái thứ vừa lóe lên đó là gì. Hạ Thiên Kỳ không hề nghĩ ngợi gì, lập tức quay người chạy trốn xuống lầu. Trong lúc đó, hắn luôn cảm thấy sau lưng có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chăm chăm mình.



Trốn thẳng xuống phòng trực ban ở tầng một. Hạ Thiên Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy vừa rồi thật nguy hiểm, nếu như hắn đi tới xem xét hoặc ở lại đó rất có thể sẽ xảy ra chuyện.



Hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng Lương Nhược Vân kia không gạt mình, quỷ ở đây thật sự không lợi hại như ở tiệm sách.



Cho dù tự an ủi mình như vậy nhưng hắn chẳng biết một chút ngọn nguồn nào của chuyện này. Coi như quỷ ở đây không lợi hại như ở tiệm sách Hâm Hoa, nhưng chỉ dựa vào một người bình thường không biết pháp thuật bắt quỷ như hắn, nếu gặp quỷ thật không phải là muốn chết sao.



Nhưng nghĩ lại, hắn lại cảm thấy thật không đúng chút nào.



Nếu như công ty thật sự muốn đám Người mới bọn họ chết đi, thì cần gì phải phí công dàn xếp, cứ tùy tiện lừa một chút thì bọn họ sẽ chắc chắn đi chịu rồi. Nếu vậy thì quá trình cũng đơn giản, bớt rườm rà hơn.



Huống chi nghe Lương Nhược Vân nói, cô hy vọng những người mới có thể sống sót. Có vẻ như chính cô cũng là từ một người mới mà từng bước đi lên.



Nếu phân tích logic thì việc bắt quỷ được hay không đối với việc có thể vượt qua thời gian thử việc không quan trọng lắm.



Chẳng lẽ người bình thường cũng có thể giải quyết hết quỷ?



Nhưng cuối cùng phải làm sao đây?