Ác Linh Quốc Gia
Chương 2 : Thả lại
Ngày đăng: 22:21 27/06/20
Mặc dù bị đưa vào đồn công an, thế nhưng trong nội tâm của Hạ Thiên Kỳ không hề lo lắng, bởi vì hắn vô cùng tin tưởng vào thực lực của công ty, chẳng mấy chốc, đồn công an cũng sẽ thả người.
Thực sự là như hắn nghĩ, bị bắt vào đồn chưa được bao lâu, công an lại đưa bọn họ ra ngoài.
Con mẹ nó, thật là xui xẻo, lại bị tống vào cục cảnh sát, vậy mới nói, những đồng tiền này thật sự rất khó kiếm đáng ra tao phải sớm nghĩ tới...
Từ đồn công an đi ra, miệng Hàn Hi Nguyên liền thoăn thoắt như súng máy, liên tục phàn nàn vì chuyện vừa xảy ra.
Ngược lại, ở bên này, Lãnh Nguyệt lại rất bình tĩnh, điều này biểu hiện tố chất tâm lý của cô rất tốt.
Đại ca à, ngươi im lặng một chút được không?
Hàn Hi Nguyên lên mặt mà không được, rốt cuộc hắn cũng đã chọc giận Hạ Thiên Kỳ, liền nghe hắn tức giận quát.
Hàn Hi Nguyên cũng không phải đèn đã cạn dầu, nghe xong liền mắng lại Hạ Thiên Kỳ:
Miệng thì mắng tôi. Nhưng con mẹ nó chứ, cậu là cái quái gì mà quản đuợc tôi!
Bây giờ tôi sẽ cho cậu biết tôi là cái quái gì...!
Còn chưa nói xong, Hạ Thiên Kỳ liền bước đến đánh vào gương mặt béo phì kia của Hàn Hi Nguyên, khiến hắn kêu đau một tiếng rồi ngã ra sàn.
Dù vậy nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn không có ý định ngừng tay, đi về nơi hắn đang nằm, dùng hai chân đạp vào gương mặt béo phì của hắn.
Cậu lại nói nữa đi! Nói một câu dễ nghe là không có chuyện gì rồi, bộ cậu tưởng tôi là người hiền à?
Hạ Thiên Kỳ từ nhỏ đã cũng gia gia của hắn luyện võ, không chỉ có võ thuật, thân thể hắn quả thật cũng không tồi, sức bật được, tốc độ nhanh, thể lực mạnh, cho nên từ nhỏ hắn chưa bao giờ chịu thua bất kì ai.
Sự thật, nếu như là một người khác nói hắn như vậy, có lẽ hắn sẽ không nổi hứng mà đánh người như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là nói vài câu mà thôi. Nhưng đây là Hàn Hi Nguyên, hắn không thể tha thứ, bởi vì gương mặt đó khiến người khác vừa nhìn liền cảm thấy chán ghét.
Bây giờ không phải là lúc đánh nhau đâu!
Không biết từ khi nào Lãnh Nguyệt đã đi đến bên cạnh Hạ Thiên Kỳ, nhắc nhở hắn không nên quá nóng nảy.
Sau khi Lãnh Nguyệt nói xong, Hạ Thiên Kỳ liền rơi vào trạng thái ngây như phỗng, sau khi hoàn hồn, hắn như gặp quỷ mà hét lên:
Cậu... Cậu chính là bê đê!
Nhưng tôi cũng không chắc là có thể bắt nó thành công, bởi vì tôi thật sự chỉ biết một chút.
Tôi mặc kệ cậu là cọng lông hay cái rắm gì, tóm lại, so với loại chó má như tôi, cái gì cũng không biết, thì cậu hơn hẳn rồi!
Mặc dù Lãnh Nguyệt là người rất khiêm tốn, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng đã xem hắn là chúa cứu thế, nếu như hắn có thể tiếp tục sống, thì phần lớn là nhờ vào thực lực của Lãnh Nguyệt.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng không phải là loại người luôn trông cậy vào người khác, đem mạng sống của mình giao cho người khác.
Cho nên hắn sẽ dùng hết khả năng của mình để nghĩ ra biện pháp mới, dựa vào thực lực của mình để giải quyết.
Cho dù, thoạt nhìn, khả năng này là cực kì bé nhỏ.
Trước khi trở về học viện, không cần chuẩn bị gì sao?
Hạ Thiên Kỳ không yên tâm hỏi.
Chỉ cần chuẩn bị mấy cây nến, xăng, thêm hạc giấy.
Hả, hạt giấy cũng dùng loại giấy kia tạo thành đúng không?
Ừm. Lãnh Nguyệt gật đầu khẳng định
Trong lòng Lãnh Nguyệt rất muốn hắn ghi nhớ những vật dụng cần thiết này, có thể dùng trong mọi trường hợp, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nếu như lần này hắn may mắn sống sót, nhất định hắn phải cùng Lãnh Nguyệt dự trữ một ít bùa để trừ quỷ, dù không thấm thía vào đâu cũng được.
Cái đồ chơi này trước kia chỉ làm cho hắn cảm thấy gạt người, cho tới bây giờ mới cảm thấy suy nghĩ của mình thật sai lệch.
Hạ Thiên Kỳ thảo luận với Lãnh Nguyệt vài câu, sau đó tiến lên phía trên hỗ trợ mọi người chuẩn bị vật phẩm.
Cả buổi đó, Hàn Hi Nguyên không nói nửa lời, chỉ đi theo phía sau bọn hắn, vô tình liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, trong ánh mắt liền lộ ra vẻ cay độc mà người khác không dễ dàng nhìn thấy được.
Lúc ba người bọn họ rời đồn công an là đã hơn ba giờ chiều, cho nên lúc Hạ Thiên Kỳ mua đồ xong, ba người liền bắt xe trở về học viện nữ sinh, trời đã bắt đầu sụp tối.
Bước xuống taxi, bọn hắn đi đến phòng trực ban, liền biết rằng trường học bắt đầu từ sáng đến 10 giờ là bắt đầu nghỉ, học sinh hầu như đều đi hết.
Dù sao tầng lầu mà Vương Di Nhiên từng ở cũng đã có thêm bốn người chết, về căn bản mọi người sẽ không dám đi đến nơi này.
Ba người đi dọc theo con đường chạy, mọi người dường như đều biết được hướng đi về phía kí túc xá, cách đó không xa, hai nóc của kí túc xá vào ban đêm khiến cho người ta cảm thấy sởn gai óc, giống như ta đang trong nồi nấu máu thịt người ở Địa Ngục.
Lặng lẽ chờ đợi ba người bọn họ chui đầu vào lưới.
Hạ Thiên Kì không tự chủ, ôm lấy bả vai của mình, cảm thấy phía bên ngoài, gió thổi ngày càng lớn hơn.