Ác Linh Quốc Gia
Chương 1 : Bị bóng tối bao trùm
Ngày đăng: 11:21 30/04/20
Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ có chuyện muốn hỏi bọn hắn, cả ba người tỏ ra hợp tác, dừng lại không tiếp tục đi nữa.
Nhìn thấy những người mới đều nhanh chóng phối hợp, Hạ Thiên Kỳ cũng tranh thủ thời gian, hỏi thẳng vào vấn đề chính:
“Mọi người có biết gì về công ty này không? Nói cách khác, bản thân các người hiểu về công ty này được bao nhiêu?”
“Ý anh là gì?” Cả ba người nghe xong đều có chút khó hiểu: “Có thể nói rõ chút nữa được không?”
“Ý của tôi là, mọi người hiểu rõ về công ty này bao nhiêu mà đã nhận lời làm việc? Có biết công ty này làm gì, vì sao lại tuyển mọi người?”
Hạ Thiên Kỳ nói rõ ý của mình.
“Chuyện này… Thật đúng là không rõ ràng.”
Lúc này ba người mới hiểu ý Hạ Thiên Kỳ, tuy nhiên lại không biết về những câu hỏi của hắn.
“Chuyện kia… Hạ tiên sinh, cậu có biết gì về công ty này không?” Người đàn ông có giọng nói như công công hỏi.
Hạ Thiên Kỳ nhìn người có giọng nói như công công kia một lúc, tuy nhiên cũng không có trả lời câu hỏi của hắn, mà tiếp tục hỏi thêm:
“Người phỏng vấn rồi đưa mọi người đến đây có phải là một ông chú?”
“Ừm, là ông ta. Nhìn dữ dằn.” Ba người mới vừa nghe xong đều đồng loạt gật đầu khẳng định.
“Vậy tiền lương của mọi người là bao nhiêu?”Hạ Thiên Kỳ nói xong liền bổ sung thêm:
“Tiền lương thử việc của tôi là hai vạn, mặt khác còn được thêm một con Audi. Còn các người thì sao?”
“Tôi cũng vậy, cũng là con số này.”
“Tôi cũng thế.”
“Tôi cũng giống vậy.”
Lại lần nữa cả ba đồng thanh trả lời, có thể thấy được mức đãi ngộ thử việc của tất cả đều giống nhau.
Đối với chuyện Vương Nhã Chi ở lại, thực sự là nằm ngoài ý muốn của Hạ Thiên Kỳ, dù sao ba người này cùng đến đây, huống chi bên kia còn một người phụ nữ. Nhưng cũng không thể nào phủ nhận, hiện giờ trong lòng của gã ít nhiều cũng có chút an ủi.
“Tại sao cô không đi cùng với bọn họ?” Nét mặt Hạ Thiên Kỳ hơi giãn ra.
“Đó là vì tôi cảm thấy anh không có vẻ gì là đang nói láo. Tuy nhiên, vẫn là nên phòng ngừa vạn nhất nha.”
Nói xong, Vương Nhã Chi còn ngượng ngùng lấy tay che miệng cười khẽ hai tiếng.
“Đúng không, tôi đẹp trai như vậy thì làm sao có thể nói dối, cũng chỉ có hai người kia mới không tin tôi.”
Hạ Thiên Kỳ cũng chả rảnh gây sự với bọn họ, dù sao bây giờ việc bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn, ai biết được lúc nào con quỷ kia sẽ hiện lên giết người.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm chốt mở đi…”
Mặc dù Vương Nhã Chi nhìn thì có vẻ yếu đuối, tướng mạo cũng rất bình thường, nhưng ít ra có người ở bên cạnh cũng có thể chia sẻ được chút áp lực.
“Tòa nhà này đúng thật kỳ lạ, ngay cả cái chốt mở cũng không tìm thấy.”
Phùng Vĩ một mặt tỏ ra bất mãn lẩm bẩm, một mặt dọc theo bên cửa sổ vừa đi vừa nghỉ, cứ đi được mấy bước liền quay đầu lại chiếu sáng phía sau lưng.
Trên thực tế từ lúc tranh luận cùng Hạ Thiên Kỳ tới bây giờ, hắn luôn có cảm giác bản thân bị theo dõi, nhưng cứ mỗi khi hắn quay đầu lại nhìn thì không hề có bất kỳ phát hiện nào. Thật ra, trước đó trong lòng của hắn vẫn có để tâm đến những lời Hạ Thiên Kỳ nói, chỉ là ngoài miệng tỏ ra không tin tưởng thơi.
Đi qua liên tiếp hai cái cửa sổ, Phùng Vĩ phát hiện mấy tấm rèm cửa đều được khép rất chặt, cũng chính vì vậy nên trong tòa nhà mới tối om đến nỗi xòe năm ngón tay cũng không thấy gì.
Lần nữa đi đến một cái cửa sổ, lúc này Phùng Vĩ không tỏ ra như không thấy nữa, mà là dùng tay kéo tấm rèm ra hơn phân nửa, để ánh trăng chiếu sáng xuyên qua cửa sổ vào bên trong.
Tuy nhiên lúc đó, còn có…
Theo bản năng Phùng Vĩ nhìn về hướng cửa sổ, sau đó hắn liền trở nên ngơ ngẩn.
A!
Rất nhanh chỉ vài giây sau đó, một tiếng hét sợ hãi vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh tại nơi này.