Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)
Chương 1 : Tai bay vạ gió
Ngày đăng: 20:32 21/04/20
Cửa bệnh viện bật mở, ánh sáng trắng loá cùng mùi thuốc sát trùng tràn ngập theo gió lạnh ban đêm tiêu tán. Lâm Viễn hít sâu một hơi, không khí buốt giá ùa vào khiến đầu óc sau mấy giờ vật lộn với ca phẫu thuật bỗng chốc tỉnh táo hẳn. Đưa tay kéo cổ áo lên, anh rụt đầu hoà mình vào bóng đêm sâu hút.
Thật là cực chẳng đã, Lâm Viễn đang tận hưởng ngày cuối cùng ở nơi đây, ngày mai anh sẽ đến Thượng Hải. Nhưng lý do của anh khác với những người trẻ tuổi bị hấp dẫn bởi thứ ánh sáng hào nhoáng chốn phù hoa kia.
Mới hôm qua anh còn là một bác sĩ bình thường trong khoa cấp cứu ở bệnh viện của một thị trấn nhỏ. Nam Kinh chật chội với nhịp sống trầm lặng, trực tối có thể kê cao gối ngủ ngon không sợ bị đánh thức vì một ca nào đó. Vậy mà tự nhiên tối qua xuất hiện ông trùm của một băng nhóm xã hội đen, sau trận đấu súng nảy lửa đã được đưa đến chỗ của anh rồi chẳng may qua đời. Người này gần sáu mươi, tim bị như thế, còn sống nổi mới là lạ! Tuy vậy, băng nhóm cà chớn kia lại muốn anh chịu trách nhiệm, còn phát lệnh truy sát quái quỷ gì đó đối với anh, đúng là đen thấy ớn.
Thật ra Lâm Viễn đâu quan tâm đến chuyện này, muốn đuổi giết thì cứ việc, dù sao anh không nhà, không người thân, cùng lắm thì đầu có thêm một lỗ, mười tám năm sau trở lại làm hảo hán. Ấy thế mà bệnh viện lại chuyện bé xé ra to. Lâm Viễn thầm hiểu vị trí của anh sớm đã có người thầm thương trộm nhớ, chẳng qua vì thường ngày anh không mắc sai lầm gì nên họ mới khó lòng xuống tay. Giờ hay rồi, bị người ta nắm thóp thì sao sống yên cho nổi? Quả nhiên giám đốc gọi Lâm Viễn vào phòng, chẳng đợi ông ta huyên thuyên anh chìa ngay đơn xin thôi việc đã chuẩn bị từ trước ra.
Nhận được tờ đơn, trên mặt vị giám đốc loé lên tia sung sướng khiến Lâm Viễn ngán ngẩm, toan xoay người thì bị giám đốc gọi giật lại, giúi vào tay một tấm danh thiếp. Lâm Viễn liếc thoáng qua – “Lý Cố, bệnh viện tư số 174 phố Hoa Viên, Thượng Hải”.
“Thanh niên thường thích vùng vẫy ở những nơi rộng lớn, xông xáo kiếm tiền đúng không? Với khả năng của cậu, ở cái bệnh viện bé tý này sẽ bị thui chột mất thôi… Nhân có người bạn ở Thượng Hải mở bệnh viện tư đang cần một bác sĩ có năng lực, tôi đã tiến cử cậu với cậu ấy, tiền lương được lắm, nếu không vướng bận chuyện vợ con, tôi đã đến đó rồi.” giám đốc đon đả.
Lâm Viễn tiếp nhận danh thiếp từ ông giám đốc, lịch sự nói, “Cảm ơn.”
Vừa ra khỏi cửa anh liền nhét vào túi áo khoác. Anh thở dài, bản thân không muốn ở một nơi quá xô bồ lương cao sự nghiệp thăng tiến gì gì đó, nguyện vọng của anh là làm ở một nơi bình yên, sống an nhàn… Phải thử hỏi xem còn nơi nào có công việc nhàn hạ thảnh thơi mới được. Giờ anh chỉ mong mau mau về nhà úp bát mì rồi leo lên giường đánh một giấc. Vừa đi Lâm Viễn vừa nghĩ. Nơi này vốn nhỏ bé, đêm xuống trên đường thưa thớt bóng người, anh kéo cao cổ áo, ủ cằm vào trong. Cơn gió cuối thu se se lạnh khe khẽ lướt qua.
Đi được vài bước thấp thoáng thấy bóng nhà trọ, đang tính qua đường bỗng thấy có mấy chiếc xe đang dừng ở cách đó không xa, Lâm Viễn khựng lại, theo bản năng nấp vào một góc tường. Phía trước hai chiếc xe Mercedes Benz màu đen là một chiếc xe Cadillac ba cửa phô trương, xế xịn cả. Nam Kinh làm gì có loại xe như thế này, vì sao mấy cái siêu xe đó vô duyên vô cớ đỗ xịch dưới phòng trọ của anh?
Tò mò quan sát từ góc tường, Lâm Viễn thấy có vài người mặc đồ đen đeo kính râm đứng cạnh hai chiếc Mercedes Benz. Anh cứng họng, nội tâm thầm la lớn, “Sợ người ta không nhận ra mình là xã hội đen sao? Đêm hôm khuya khoắt còn đeo kính râm, cẩn thận té đó!”
Lầm bầm được mấy câu, đã thấy “Men in Black([1])” mở cửa chiếc Cadillac, một người đàn ông áo khoác màu đen từ trong xe bước ra. Nhìn thoáng qua, Lâm Viễn không khỏi trầm trồ, vị này ắt thuộc hàng trùm sò, xem chừng có cả một tập đoàn ông trùm!
Không biết đã ngủ được bao lâu, bỗng nghe có tiếng “pi pi pi”, nửa tỉnh nửa mê Lâm Viễn mở mắt thấy bên cạnh có một người gầy tong teo, dáng cao cao, mặc quần bò cùng áo len màu lam đậm, một tay xách hòm thuốc thuốc, áo blouse trắng vắt trên tay còn lại, nghiêm mặt gọi điện thoại. “A lô, phòng cảnh sát đó à? Trong bệnh viện của tôi có xác chết! Ế? Tầm bậy, ai bảo tôi chữa chết người!”
Lâm Viễn đứng lên, người nọ liền ngoảnh lại ngó ngó anh. “Ô, còn động đậy, chưa chết! Bỏ đi, may cho các người đó!” rồi cụp máy.
Lâm Viễn mơ màng quan sát người trước mặt, người nọ cũng xoay người ngắm nghía anh. Lâm Viễn chán chẳng muốn nhìn anh ta nữa, giụi giụi mắt.
“Cậu là ai?” người nọ thấy anh mặc blouse trắng. “A… là bác sĩ đến từ Nam Kinh à?”
“Ừm.” Lâm Viễn gật gật đầu. “Tôi muốn gặp Lý Cố, là giám đốc đã giới thiệu tôi tới.”
“Tôi chính là Lý Cố!” người kia cười tủm tỉm. “Lúc nãy Tiểu Phi nói cậu rất có khả năng, tôi sẽ nhận cậu.”
Lâm Viễn cũng không biết Tiểu Phi là ai, cứ gật đầu trước đã.
“Sao lại ngủ ở đây?” Lý Cố hỏi. “Chưa có chỗ ở sao?”
Lâm Viễn nhún vai, ngáp một cái. “Tôi vừa mới tới đây.”
“Ra vậy.” Lý Cố gật đầu, kéo anh đứng lên. “Thế thì đến chỗ tôi đi!”