Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 15 : Chuyện tình cảm

Ngày đăng: 20:32 21/04/20


Trò chuyện với Tôn Lâm được dăm ba câu, Lâm Viễn được cậu ta mời đi ăn. Nhìn cậu nhỏ đang nắm tay Tôn Lâm, anh thoáng phân vân, ai muốn ăn với trẻ con chứ…



Tôn Lâm mỉm cười. “Nhà nó ngay gần đây, để tôi đưa nó về sau đó chúng ta ra biển làm một bữa, được không?”



“Biển?” Lâm Viễn giật mình hỏi, “Ở đây có thể nhìn thấy biển à?”



“Có thể.” Tôn Lâm cười. “Tôi đi câu suốt. Đồng ý chứ?”



“Được.” Lâm Viễn thấy tụi nhóc đã được khám xong xuôi hết rồi, liền đánh mắt sang Lý Cố. Lý Cố khoát tay nói, “Đi đi, đừng ngại bỏ lại người ta cô đơn lẻ bóng chết già ở đây.”



Lâm Viễn cởi áo blouse, cùng Tôn Lâm đi ra ngoài.



Đến cửa, y như rằng có xe đang chờ anh và mấy Men in Black cách đó khá gần mau chóng bám theo, phỏng chừng hoài nghi thân phận của Tôn Lâm.



Tôn Lâm bối rối hỏi Lâm Viễn, “Từ lâu tôi cứ thắc mắc mãi, nhà cậu có thế lực lắm à, mà sao bao nhiêu vệ sĩ đi theo thế?”



“Ai, vệ sĩ gì chứ.” Lâm Viễn nhún vai. “Nếu có vệ sĩ thật thì tôi còn cần gì phải đến bệnh viện làm việc nữa. Là như thế này, gần đây tôi gặp chút chuyện nên những người này đi theo để bảo vệ tôi.”



“Cậu gặp chuyện gì?” Tôn Lâm hiếu kỳ.



“Chậc, lỡ tay làm một chuyện giời ơi đất hỡi, thế là bị một tên xã hội đen vô duyên chỉ số thông minh thấp tè mặt lạnh như tiền bám riết.” Lâm Viễn thuận miệng nói.



“Khụ khụ…” Hạ Vũ Thiên đang ngồi trong văn phòng xem sổ sách, nhấp một ngụm cà phê thì tự nhiên ho sặc sụa, lỗ tai bên trái nong nóng, mí mắt bên phải giật tưng bừng. Bất giác dáng vẻ lấc cấc của Lâm Viễn loé lên trong đầu, anh thở dài.



Lúc này, thư ký gõ cửa bước vào báo với Hạ Vũ Thiên, “Ông chủ, có ngài Thẩm đến.”



Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu, thấy một chàng trai quần jeans, áo sơ mi trắng đang đứng trước cửa. Người này có nét của con lai, diện mạo vô cùng anh tuấn, mái tóc vàng nhạt được cắt ngắn, làn da trắng như tuyết, ngũ quan hài hoà nổi bật tinh xảo như búp bê.



Hạ Vũ Thiên gật đầu. “Cậu chính là Thẩm Dực?”



“Đúng thế, ông chủ Hạ.” Thẩm Dực có chút dè chừng cầm một xấp giấy tiến tới.



Hạ Vũ Thiên nhìn xấp giấy, hỏi, “Đây là bản thiết kế của cậu?”



“Đúng,” Thẩm Dực trả lời. “Tôi có hứng thú với hạng mục này, tuy là do công ty khác đấu thầu nhưng vẫn muốn thử một lần.”



“Tôi rất vừa lòng với thiết kế của cậu, cậu có thể tham gia thiết kế công trình này, bắt đầu từ hôm nay.”



Trên mặt Thẩm Dực lộ vẻ sung sướng, Hạ Vũ Thiên nói thêm, “Nhớ nộp cho tôi một bản kế hoạch tỉ mỉ.”




“Ô? Nghe lời như thế hả?” Lâm Viễn giật mình.



“Dĩ nhiên.” Hạ Vũ Thiên gật.



“Nếu sau này có người tặng anh vài con khác giống quý, vẻ ngoài, bản tính không thua gì con Doberman đó đổi với anh, anh có đổi không?”



“Không.” Hạ Vũ Thiên nghĩ rồi lắc đầu.



“Vì sao?” Lâm Viễn cười nói. “Quan điểm của anh là thích thứ tốt nhất còn gì.”



“Mấy con đó là tốt nhất rồi.” Hạ Vũ Thiên đáp. “Không có con nào tốt hơn đâu.”



“Sao dám khẳng định? Có rất nhiều giống Doberman đoạt giải trong các cuộc thi quốc tế trên TV, có thể là Doberman huyết thống hoàng tộc, hoặc loài biết nói…”



“Chó sao nói được?” Hạ Vũ Thiên ngứa mắt trông Lâm Viễn.



Lâm Viễn nhếch mép. “Nhìn chung là thứ tốt, đổi với anh, anh sao lại không đổi?”



Hạ Vũ Thiên cúi đầu, có vẻ đang nghiền ngẫm.



“Anh đúng là khờ.” Lâm viễn dùng cái xiên thịt xỉa xỉa răng, thấy Hạ Vũ Thiên nheo mắt nhìn mình bèn nhận ngay ra tâm trạng anh ta vốn đang lên giờ đã bị anh đạp xuống rồi. Anh vội lấp liếm, “Ý tôi là, anh có tình cảm với mấy con chó kia, có tình cảm nên mới thấy bọn nó là tốt nhất, dù có ai muốn đổi, anh cũng không đổi.”



Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn. “Chó với người không giống nhau.”



Lâm Viễn cười cười gật gù. “Chó và người tất nhiên khác nhau… nhưng anh cũng thật là…”



“Tôi thì sao?”



“Anh nghĩ đi, anh dành tình cảm cho chó, nhưng với con người thì không, anh chỉ coi họ như công cụ.” Lâm Viễn nhún vai. “Cái này gọi là báo ứng, anh không thể hiểu hết người khác nhưng thừa hiểu chính bản thân mình, anh cũng biết mình đối với người khác ra sao thì họ sẽ coi anh y như vậy. Trong thế giới của anh, con người vốn dĩ là sinh vật máu lạnh, so ra còn kém cả chó.”



“Mạnh miệng nhỉ.” Hạ Vũ Thiên nắm lấy cằm Lâm Viễn. “Tôi hỏi cậu, tình cảm là cái quái gì? Tình cảm có thể cho cậu cơm ăn áo mặc sao? Có thể giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm sao?”



Lâm Viễn gạt tay Hạ Vũ Thiên ra. “Anh nói tình cảm vô dụng thì là vô dụng, nhưng nếu anh bảo nó hữu dụng thì thực sự nó có thể mang lại phép màu cho anh.”



“Vớ vẩn.” Hạ Vũ Thiên cười cười, có vẻ không đồng tình.



Lâm Viễn thản nhiên. “Anh không tin kệ anh, tôi tin là được.”