Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)
Chương 29 : Chọn lựa
Ngày đăng: 20:32 21/04/20
Hạ Vũ Thiên ở bệnh viện của Lý Cố bị lăn qua lăn lại đến nửa đêm, Lý Cố băng trước ngực anh một vòng dày cộm, xong xuôi đẩy một xe bông toàn máu ra ngoài. Lâm Viễn đứng bên, vừa gặm táo vừa cầm túi huyết tương dựng ngược trên cao. Hạ Vũ Thiên quấn băng kín mít trước ngực, ngồi trên sô pha hoá trang thành bộ dạng mặt mày phờ phạc, môi khô nứt, ánh mắt mỏi mệt, tóc tai rối bù.
Chẳng bao lâu sau, trước cửa tụ tập không ít người, Lâm Viễn thấy có động tĩnh bên ngoài liền nhảy đến cạnh cửa áp tai lên nghe ngóng.
Có tiếng của Hạ Vũ Kiệt, “Anh hai sao rồi?”
“Đang giải phẫu.” A Thường đáp.
“Là kẻ nào ra tay?” ngữ khí Hạ Vũ Khải cứ như muốn dẫn người đi trả thù cho Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn tặc lưỡi, quả là anh em như thể tay chân.
“Có phải có nội gián không?” Hạ Mạt hỏi.
A Thường gật. “A Khải đã bị đại ca bắn chết.”
“Thằng khốn!” Hạ Mạt chửi một câu. “Hạ gia đối với cậu ta không tệ mà dám ăn cây táo, rào cây sung!”
Khoé miệng Lâm Viễn nhếch lên, mỗi người của Hạ gia có đến n Men in Black đi theo, tôi không tin trong quân đoàn vệ sĩ dưới trướng Hạ Vũ Thiên chú nhớ được ai là A Khải. Anh cau có, bất giác phía sau một cánh tay vòng qua ôm lấy anh, Lâm Viễn thất kinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng, nhìn lại, thì ra là Hạ Vũ Thiên.
“Oa…” Lâm Viễn lại gần quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của anh ta, anh che miệng, “Kỹ thuật của Lý Cố siêu thật, anh trông thế này ai nghĩ sống được đến ngày mai…”
Lâm Viễn chưa nói hết đã bị Hạ Vũ Thiên nắm cằm. “Còn nói nữa?”
Lâm Viễn ngay lập tức ngậm miệng, bị Hạ Vũ Thiên ôm đến khó chịu bèn chụp tay anh ta. “Buông ra đi! Người sắp chết nên có bộ dáng của người sắp chết.”
“A…” Hạ Vũ Thiên xấu xa cười. “Lâm Viễn, cậu có biết nếu tôi đột tử, điều cuối cùng tôi còn hối hận là gì không?”
Hạ Vũ Thiên phì cười. “Tôi chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ như thế đã hơn hai mươi năm rồi, cậu muốn tôi đột nhiên sửa thì tôi sửa kiểu gì?”
Lâm Viễn hừ một tiếng.
“Nhưng… Lâm Viễn, tôi đã cực kỳ nhẫn nại với cậu, chắc cậu cũng hiểu?” Hạ Vũ Thiên tỉnh rụi nói. “Phải kẻ khác, tôi có cả ngàn cả vạn cách thức khiến kẻ đó sống không bằng chết. Chỉ riêng với cậu, tôi không muốn như vậy.”
Lâm Viễn quay qua nơi khác, anh cũng hiểu Hạ Vũ Thiên đã rất kiên nhẫn với mình.
“Còn có một số việc, tôi cũng không rõ vậy là quá giới hạn cho phép.” Hạ Vũ Thiên cúi xuống hôn lên trán Lâm Viễn. “Lần sau tôi sẽ không tái phạm, tin tôi đi, đừng giận nữa!”
Sau một lúc lâu, Lâm Viễn mới buông một câu, “Tôi đâu có hẹp hòi thế.”
Hạ Vũ Thiên mỉm cười.
Lâm Viễn nhìn nụ cười kia, cảm thấy không được tự nhiên liền xoay người, nhảy nhảy muốn ra ngoài, Hạ Vũ Thiên đi đến bế anh ra đặt lên sô pha.
Lý Cố vừa thấy thì giậm chân bành bạch. “Hạ Vũ Thiên, tôi vừa hoá trang cho cậu môi khô nứt tái nhợt, sao giờ lại đỏ như vậy?”
Hạ Vũ Thiên ngẩn người, nhớ ra là Lâm Viễn vừa mới cắn môi mình. Lý Cố hùng hổ tiến đến sửa lại cho Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên mặc cho Lý Cố vẽ loạn xạ, một mặt trộm theo dõi Lâm Viễn. Lâm Viễn ngồi dựa vào sô pha, hai mắt ngơ ngẩn nhìn vào không trung, không biết đang suy tư điều gì.
Hạ Vũ Thiên đánh giá Lâm Viễn từ trên xuống dưới. Lúc này trời chiều đã ngả về tây, ráng đỏ cam từ ngoài cửa sổ lan toả, nhẹ nhàng quấn quanh đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng của Lâm Viễn. Anh càng khẳng định Lâm Viễn đúng là kiểu người anh thích nhất, thậm chí còn hơn cả thích nhất, dẫu cho cậu ta đang vui vẻ, mưu mô hay đang cáu kỉnh.
Bỗng chốc thấy mệt nhoài, anh liền nằm xuống, cơn buồn ngủ ập đến. Hạ Vũ Thiên thầm nhủ, chắc vừa rồi đối phó với nhiều người như vậy nên mới thấy bải hoải. Nhưng bên cạnh đó Hạ Vũ Thiên cũng tinh tường cảm nhận được, chẳng phải cơ thể mà là đầu óc mỏi mệt, rồi tự nhiên trong thâm tâm lại dấy lên xúc động muốn từ bỏ ý định lừa dối Lâm Viễn. Chỉ là lưới đã giăng, bàn cờ đã được thiết lập, Lâm Viễn là quân cờ mấu chốt, đi sai một nước thôi cũng có thể bị chiếu tướng.
Hạ Vũ Thiên tự trấn an bản thân, anh thích Lâm Viễn, nhưng dù thích đến đâu anh cũng có thể hy sinh người này… thật sự có thể…