Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 3 : Chạy trời không khỏi nắng

Ngày đăng: 20:32 21/04/20


Lý Cố phóng xe vùn vụt. Lâm Viễn bấu chặt dây an toàn, toát mồ hôi hột nhìn những chiếc xe xẹt qua. Anh tự hỏi phải chăng Lý Cố thất tình nên muốn tự tử… Đã tự tử còn kéo người chết chung, “có tâm” thật.



Đang định kêu Lý Cố chậm lại một chút thì đã nghe phanh kít một cái… Xe dừng – tới rồi!



Lâm Viễn nhìn ra bên ngoài, trước mắt có một biệt thự trông khá bình thường, mày nhướn nhướn, thầm nghĩ thường thôi, có giống nhà trọc phú tý nào đâu, chỉ như biệt thự con con của nhà giàu mới phất.



Cửa tầng một chậm rãi nâng lên, lúc này Lâm Viễn mới hay đây là cửa của bãi đỗ xe ngầm. Lý Cố chạy xe vào trong bãi, Lâm Viễn đang tò mò vì sao lắm xe trong ga ra như vậy thì Lý Cố tắt máy nói, “Đi thôi, chốc nữa đừng lỡ lời là được.”



“Ờ.” Lâm Viễn mở cửa xe bước xuống, ga ra này quả hơi quá… y chang bãi ngầm của nhà xưởng hay công ty, xe gì cũng có, phần lớn đều là xe để đi lại thông thường, tính năng tương đối lại tiết kiệm.



“Này, đừng có đứng đực ra nữa.” Lý Cố vẫy tay với Lâm Viễn. “Nhanh khám rồi về, đứng thơ thẩn thêm một phút ở đây cũng là thêm một phút nguy hiểm đấy.”



“Ừ.” Lâm Viễn vội đuổi theo Lý Cố, cùng anh đi lên trên rời khỏi bãi đỗ xe.



Theo lối cửa ra, Lâm Viễn nghển cổ nhìn, choáng! Anh quay đầu lại, cái biệt thự nho nhỏ đã ở phía sau bọn họ, xem ra không phải là biệt thự mà chỉ là một cái cửa, hay nói một cái chính xác là để nguỵ trang gạt người mà thôi. Trước mắt bọn họ xuất hiện một vườn hoa lớn như sân bóng… dĩ nhiên sân bóng ấy không phải loại nhỏ.



Rảo bước dưới con đường rợp bóng cây, Lý Cố chỉ một toà nhà toát ra khí thế ngút trời phía trước. “Đó là nhà chính – nơi lão chủ nhân ở, hiện giờ ông ấy đã không còn thì dành cho cái tên biến thái số 1, cậu ta là trưởng tôn, được nuông chiều hết mực, phần lớn chuyện trong nhà đều do cậu ta quản, mặt dày biến thái bạo lực lòng lang dạ sói, nếu thấy người từ nhà này đi ra thì phải né đi nha.”



“Ờ.” Lâm Viễn nửa cười nửa mếu gật đầu, anh ngước lên ngắm toà nhà nguy nga, phải làm bao nhiêu chuyện thất đức mới xây được cái nhà như thế này nhỉ?



“Đằng kia.” Lý Cố lại chỉ vào một khu nhà phía bên trái nhà chính. “Hai khu nhà đó là nhà phụ, biến thái số 2 và số 3 ở, Nhị thiếu gia háo sắc nhất mà cũng biến thái nhất, cậu phải tránh xa cậu ta một chút, đi qua toà nhà màu trắng đừng có ngẩng đầu lên, cẩn thận kẻo làm cậu ta chú ý, hợp với khẩu vị của cậu ta như cậu không khéo sẽ bị bắt đi XXOO đó.”



Lâm Viễn nhíu mày, bắt đầu nghĩ đến chuyện đổi việc.


Lâm Viễn thấy mấy người mặc áo đen kia vào cửa, đầu bỗng rối cả lên. “A, người này chính là biến thái số 1 trong truyền thuyết.” lại nhớ đến lão gia mà mấy tay anh chị này vừa nhắc tới không phải là ông già hôm trước chết ngay trên bàn mổ chứ? Xong, bọn họ còn hạ lệnh truy sát mình, thế này không phải tự chui đầu vào rọ sao? Nếu cứ một người lại xẻo một miếng trên người anh, anh chắc chắn chết không toàn thây.



Suy đi tính lại, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, tốt nhất nên chạy vù xuống trốn riệt trong xe Lý Cố, đợi Lý Cố xong việc rồi cùng nhau về, sau đó lập tức đổi chỗ làm khác bốc hơi không ai hay… Khi ấy, trên lầu thang đã truyền đến tiếng bước chân, nghe thuộc hạ của Hạ Vũ Khải kêu “Đại thiếu gia”, Lâm Viễn quýnh quáng, tay lẩy bẩy.



“A…” người đang bị anh tiêm không chịu nổi đau hét lên, ngẩng mặt nhìn anh. “Anh bạn, tiêm nhẹ tay thôi!”



Lâm Viễn luống cuống cắt băng, đem băng gạc ném cho anh ta rồi nói, “Tự băng đi!” không màng ánh mắt nghi hoặc của Hạ Vũ Khải, anh chạy đến cạnh Lý Cố hỏi, “Này, WC ở đâu?”



Lý Cố chỉ ra đằng sau. “Cuối hành lang… hả?”



Lâm Viễn chưa đợi Lý Cố nói hết câu đã một mạch chạy thẳng, lao ra cửa tiến vào hành lang. Vừa chạy khuất bóng, Lâm Viễn ngửa mặt lên trời hô, “Ông trời có mắt!”, phía trước xuất hiện cầu thang, xem ra có cửa sau! Quả nhiên sào huyệt xã hội đen thể nào cũng có cửa sau!



Lâm Viễn không chần chừ bước xuống dưới, chuẩn bị lủi đi.



Lý Cố và bọn Hạ Vũ Khải không hiểu đầu cua tai nheo gì. Hạ Vũ Khải hỏi Lý Cố, “Phụ tá của anh làm sao thế?”



Lý Cố cười gượng. “Người có tam cấp([3]).”



Đúng lúc ấy, vài người đi vào, là những người mặc áo đen đi cùng Hạ Vũ Thiên.



“Anh hai đâu?” Hạ Vũ Khải hướng ra ngoài cửa nhìn. “Không phải cùng lên với mấy cậu sao?”



Thuộc hạ của Hạ Vũ Thiên trả lời, “Đại thiếu gia đi cửa sau rồi, nói phải ghé qua vài chỗ trước đã.”