Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)
Chương 31 : Tình huống ngoài dự đoán
Ngày đăng: 20:32 21/04/20
Sáng sớm hôm sau, Hạ Vũ Thiên bỗng nhiên nghe bên tai có tiếng ngáy. Xoay người, anh buông tiếng thở dài, Lâm Viễn nằm trên sô pha, vùi mình trong cái chăn to sụ ngủ ngon lành, miệng phát ra âm thanh khò khè… Hạ Vũ Thiên dở khóc dở cười, nếu ai bị bệnh nan y thật nằm trên giường cũng có khi bị cậu ta đánh thức luôn không biết chừng.
Lý Cố từ cửa tiến vào, thấy tình cảnh trước mắt liền nhíu mày. Anh lại gần ngắm bộ dáng khi ngủ của Lâm Viễn, nhìn nửa ngày rồi phán, “Ố, không chảy nước miếng! Lại rất đáng yêu, có tiếng khò khò nữa này, ai hay ngáy khi ngủ thì thường vô tâm lắm đó nha.”
Hạ Vũ Thiên bật cười, ngồi dậy định châm điếu thuốc thì bị Lý Cố dữ tợn trừng mắt. “Cậu điên à?! Sắp có người đến, muốn bọn họ ngửi được mùi thuốc lá trong phòng bệnh sao?! Cậu mẹ nó bị trúng đạn ở phổi đó biết không hả!”
Hạ Vũ Thiên nhếch nhếch môi, bỏ điếu thuốc xuống, nhưng vẫn cảm thấy buồn mồm. Lâm Viễn bị tiếng ồn ào đánh thức, anh giụi mắt, từ từ mở ra, thấy bóng Lý Cố loang loáng bèn thoải mái trên sô pha ngọ ngoạy, đem chăn cuộn cuộn định tiếp tục ngủ lại.
Từ hành động của anh, Hạ Vũ Thiên đoán chừng con mèo lười kia chưa đẫy giấc lại sắp ngủ tiếp. Thấy thú vị, Hạ Vũ Thiên lon ton xốc chăn xuống giường.
“Ớ?” Lý Cố đang chuẩn bị hoá trang cho Hạ Vũ Thiên, lát nữa thể nào người của Hạ gia cũng sẽ tới, gì thì gì cũng phải diễn cho trọn vai chứ.
“Còn lâu mới đến. Có người canh giữ phía dưới rồi.” vừa nói Hạ Vũ Thiên vừa ngồi xuống sô pha cạnh Lâm Viễn, đưa tay miết miết cằm anh.
“Ư… đừng làm ồn!” Lâm Viễn kéo chăn lên trên, bực bội. “Yên, tôi ngủ thêm một lát.”
Hạ Vũ Thiên cười nhào tới đè lên người anh.
“Nặng.” Lâm Viễn huých Hạ Vũ Thiên, toan chui sâu vào trong chăn nhưng Hạ Vũ Thiên không cho, tay anh ta luồn vào chăn quấy rối Lâm Viễn.
“Phiền chết đi!” Lâm Viễn nhận ra mình sắp tỉnh lại, tỉnh rồi khỏi ngủ tiếp được nữa, đối với anh, khoảnh khắc vàng của giấc ngủ chính là khoảng thời gian được nướng thêm vào mỗi sáng trước khi rời giường.
Hạ Vũ Thiên vẫn kiên quyết không cho Lâm Viễn ngủ, hết vân vê tai lại hôn lên cổ anh. Lâm Viễn lăn tới lăn lui co ro gần như thành sâu róm rồi mà Hạ Vũ Thiên còn chưa chịu bỏ qua, cách lớp chăn bóp bóp mông của anh.
Cuối cùng…
“Khốn nạn!” Lâm Viễn một cước đạp Hạ Vũ Thiên. “Hạ Vũ Thiên, tôi với anh có thù hằn gì hả! Ngủ cũng không yên!”
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn rốt cuộc cũng chui ra liền xông đến hôn hôn hôn.
Lý Cố ngồi một bên quan sát Hạ Vũ Thiên sáng ngày ra đã hút thuốc ngấu nghiến, mà thuốc chính là Lâm Viễn ở đằng kia, bèn bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ là nhìn thoáng qua… sự cao hứng trong mắt Hạ Vũ Thiên không phải ra vẻ. Lý Cố hơi lo, thầm thở than, Hạ Vũ Thiên à Hạ Vũ Thiên, cậu đừng có tính toán trăm cay nghìn đắng rồi đến phút cuối lại tự sa vào tròng!
Bỗng Hạ Vũ Thiên kéo kéo anh, gật nhẹ ý bảo – cứ đi.
Lâm Viễn thoáng ngập ngừng, trước đó Hạ Vũ Thiên đâu nói anh cần phải ra ngoài. Với lại… Lâm Viễn đưa mắt đánh giá mấy người trước mặt, cảm giác không được bình thường, đi theo bọn họ liệu có gặp nguy hiểm không?
“Đi thôi.” Hạ Vũ Kiệt lôi Lâm Viễn. “Tôi đưa cậu đi ăn gì đó rồi về nhà tắm rửa thay quần áo, lát lại đến.”
Lâm Viễn lưỡng lự trông Hạ Vũ Thiên, thấy anh ta khẽ gật rồi đưa mắt ra dấu cho Hạ Vũ Kiệt.
Hạ Vũ Kiệt nhún vai. “Yên tâm đi anh hai, em không có gan động đến cậu ấy đâu.”
Lâm Viễn thoáng nhíu mày, liếc Hạ Vũ Thiên – để tôi đi cùng anh ta? Có chết người không đó?
Hạ Vũ Thiên lại đưa mắt ngó lại Lâm Viễn – khôn lên tí giùm tôi! Nếu lộ chuyện thì chết với tôi!
Kỳ thật hai người trừng nhau xoẹt xoẹt nhưng người bên ngoài nhìn vào lại nghĩ… Đôi này có xa một lúc cũng sướt mướt quá, quả là tim hồng bay phấp phới.
Sau cùng Lâm Viễn bị Hạ Vũ Kiệt lôi đi, những người khác cũng rời khỏi đó, Hạ Vũ Kiệt mang theo Lâm Viễn lên xe đi ăn cơm.
Lâm Viễn cúi đầu mắt xem mũi, mũi nhìn tim, Lý Cố gán cho Hạ Vũ Kiệt hai từ – “háo sắc” cộng thêm “biến thái số 2″ – phải dè chừng!
“Vẫn còn lo sao?” Hạ Vũ Kiệt lại gần, đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt Lâm Viễn lên, ngón cái hữu ý vô tình chạm vào dưới mắt Lâm Viễn. Anh giật mình, Nhị thiếu gia này tài thật, tinh ranh thật, còn hoài nghi đây là giả. Nhưng cứ sờ vô tư, Lý Cố nói cái này dùng nhãn hiệu gì gì mà không thấm nước! Trừ khi có nước tẩy chuyên dùng bằng không có cọ xước da cũng còn khuya mới phai màu!
Hạ Vũ Kiệt không phát hiện gì, lại tỏ vẻ đau lòng. “Thật tội nghiệp… đi đứng cũng khó khăn.”
Lâm Viễn tự nhận là năng lực khôi phục chỉ chậm hơn chó con một chút, mấy ngày nay tập luyện, sáng đứng lên khỏi cần nhảy nữa, di chuyển bằng hai đùi hơi chậm mà có chút đau. Anh nghĩ bụng, cái gì mà đi đứng khó khăn, nói cà nhắc cũng được, liền điềm nhiên, “Cũng ổn.”
Hạ Vũ Kiệt nhìn Lâm Viễn thật lâu sau mới buông một câu, “Khó trách sao anh hai lại thích cậu như thế, cậu từ trong đến ngoài đều phù hợp với tiêu chuẩn của ảnh.”
Lâm Viễn mặt dửng dưng, bụng cười thầm – nhóc ạ, vậy mới nói muốn xem xét sự việc phải nắm rõ bản chất của hiện tượng! Anh biết cái quái gì, tôi còn vượt qua tiêu chuẩn của Hạ Vũ Thiên n lần, anh ta vì tôi mà sôi sục đến phát điên, há há há