Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 34 : Suy tính thiệt hơn

Ngày đăng: 20:32 21/04/20


Lâm Viễn khịt mũi, vừa nghe Hạ Vũ Thiên nhắc đến nhân vật quan trọng nào đó rồi thì kế hoạch lớn cả người bỗng thấp thỏm.



Thấy Lâm Viễn rầu rĩ không vui, Hạ Vũ Thiên hỏi, “Sao thế?”



Lâm Viễn lẳng lặng nhướn mắt. “Có gì đâu, tôi đi kiếm Lý Cố đây.”



“Kiếm Lý Cố làm gì?” Hạ Vũ Thiên chau mày. “Họ sắp tới.”



“Lúc tới thì gọi tôi.” Lâm Viễn đáp. “Tôi đến chỗ Lý Cố hít thở chút.”



Thoáng cái Lâm Viễn đã biến mất sau cánh cửa.



Ngồi tựa trên giường, Hạ Vũ Thiên lắc đầu, trong lòng hơi bồn chồn. Anh đứng lên đi tới góc giường, thấy Lâm Viễn nhảy lên nhảy xuống nhảy ra giữa sân, tìm một cái ghế dài trong vườn hoa rồi ngồi xuống, cúi đầu ngẩn người với vẻ không vui. Ghé vào bên cửa sổ, anh lặng lẽ nhìn Lâm Viễn dưới tán cây, đúng lúc này, Lý Cố xách theo cái thùng nhỏ đi qua, bắt gặp Lâm Viễn bèn lại gần.



“Tiểu Viễn Viễn?”



Lâm Viễn ngước lên.



“Làm gì thế?” Lý Cố ngồi xuống bên cạnh.



Hạ Vũ Thiên mở di động, ấn một phím. Trên vòng tay Lâm Viễn đeo có gắn thiết bị nghe trộm, anh ít khi dùng tới, cũng không hiểu vì sao, nhưng gần đây thường xuyên động đến chức năng này bao gồm cả chiều nay, khi Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Kiệt ra ngoài, anh đã khởi động nó.



“Sao mất tinh thần thế kia?” Lý Cố hỏi.



“Không có gì.” Lâm Viễn lướt mắt qua Lý Cố. “Đi hoá trang à?”



“Ừ.” Lý Cố chỉnh lại tóc cho Lâm Viễn. “Có phải đại biến thái Hạ Vũ Thiên khi dễ cậu không?”



“Hừm… Anh ta đúng là hợp với ba chữ “đại biến thái”, nhưng dạo này hoàn lương, chẳng còn làm phiền tôi nữa.”



Hạ Vũ Thiên mấp máy môi, không thốt nên lời.



“Này, Lâm Viễn, tôi hỏi cậu một chuyện.” Lý Cố bất chợt hỏi. “Nếu có người lừa cậu, cậu sẽ tính sao?”



Lâm Viễn nghĩ rồi nói, “Tôi bị lừa suốt.”



“Thảm như vậy?” Lý Cố giật mình. “Tiền hay tình?”



Lâm Viễn nhìn Lý Cố. “Ờ thì… Ví dụ như trưởng khoa ngày trước, rõ ràng ngứa mắt với tôi lại suốt ngày khen tôi, tôi đi đến đâu ngáng chân tôi đến đó mà cứ làm như coi trọng tôi lắm.”



“Ý tôi không phải nói loại này.” Lý Cố lắc đầu. “Mà là có người nào từng lừa cậu một cách nhẫn tâm chưa?”



“Nhẫn tâm?” Lâm Viễn hỏi lại.



“Ờ, đến mức cậu không thể tha thứ cho người đó?”



“Chưa.” Lâm Viễn lắc đầu. “Tôi không hay thù dai.”



“Thế… lừa cậu kiểu gì cậu sẽ vĩnh viễn không tha thứ?”



Lâm Viễn ngó Lý Cố hồi lâu, cười đáp, “Hạ Vũ Thiên sẽ không để ý đến chuyện tôi có tha thứ cho anh ta không.”



Lý Cố ngỡ ngàng, mà Hạ Vũ Thiên cũng ngỡ ngàng.



“Tôi chưa nói Hạ Vũ Thiên lừa cậu.” Lý Cố đỏ mặt.



Lâm Viễn ngoảnh sang Lý Cố. “Tôi chỉ đoán thôi, anh có nói cho tôi biết cái gì đâu.”



Hạ Vũ Thiên cau mày, Lý Cố ủ ê nói, “Tưởng cậu là thỏ con, ra là cáo già.”


Lâm Viễn nháy mắt lia lịa, lắc đầu.



“Hả?” ba người khác đều quay lại nhìn anh, dường như bị doạ cho một mẻ, còn Hạ Vũ Thiên thì cau có.



“Lạ nha.” Tống Hy cười. “Vũ Thiên chưa chạm đến cậu mà vẫn giữ cậu bên người lâu vậy?”



Lâm Viễn sau một lúc mới giải thích, “Ảnh bị thương nửa người dưới, từ nay về sau không thể làm chuyện đó được.”



“Hơ…” tất cả mọi người đều chấn kinh ngó Hạ Vũ Thiên. Cha nuôi Hạ Vũ Thiên hỏi, “Thật hả con?”



“Không phải đâu cha nuôi.” Hạ Vũ Thiên có phần tức tối. “Cha đừng nghe cậu ta nói bậy.”



Tống Hy cười tủm tỉm. “Giật chăn lên kiểm tra coi.”



Tiêu Thuỵ chớm vươn tay ra thì Hạ Vũ Thiên vội ho khan một tiếng, thế là anh ta dừng lại. “Xin lỗi, Vũ Thiên, không chọc anh nữa.”



“Thấy bảo mới đây có người định đoạt di thư?” Tống Hy vuốt cằm nhìn Lâm Viễn.



“Là ai?” ông lão mở miệng.



“…Mới bắt được Tiền lão Lục, kẻ đứng đằng sau còn đang điều tra.” Hạ Vũ Thiên đáp.



“Cậu hiện giờ bị thương nặng như thế, bọn họ ắt sẽ theo dõi cậu.” Tống Hy cười. “Hay là thế này, tôi giúp cậu canh chừng di thư mấy bữa, để A Thuỵ lại trông cậu.”



“Đúng đó.” Tiêu Thuỵ gật.



Hạ Vũ Thiên hơi chau mày, nhất thời lưỡng lự.



Lâm Viễn đứng lâu thấy mỏi liền ngồi xuống sô pha, cúi đầu đọc tạp chí.



“Cậu nói xem.” Hạ Vũ Thiên quay sang Lâm Viễn.



Lâm Viễn hếch cằm lên. “Tuỳ, tôi sao cũng được.”



Tống Hy cười phụ hoạ, “Vậy đến chỗ tôi ở đi, mấy ngày tới tôi sẽ để mắt đến cậu. Mà lâu rồi tôi không về nước, cậu làm hướng dẫn viên cho tôi, chúng ta đi shopping.”



“Tôi đi lại không tiện.” Lâm Viễn ngước lên đối mặt với Tống Hy nói.



“Đừng lo.” Tống Hy tới gần. “Không đi đâu mà vội.”



“À.” Lâm Viễn gật đầu. “Được đó.”



Hai hàng lông mày Hạ Vũ Thiên càng nhíu chặt hơn.



Chẳng mấy chốc, lão gia dặn Hạ Vũ Thiêm dăm ba câu xong thì rời đi, Tống Hy và Tiêu Thuỵ ngồi thêm một lát đến khi chập tối, Tống Hy kéo Lâm Viễn ra. “Vũ Thiên, bọn tôi đi đây, chờ cậu khoẻ hơn sẽ đưa cậu ấy về.”



Hạ Vũ Thiên liếc Lâm Viễn, gật đầu.



Tống Hy lôi Lâm Viễn đi, trước khi ra khỏi cửa Lâm Viễn bất giác đưa mắt về phía Hạ Vũ Thiên một cái, ánh mắt giao nhau, Hạ Vũ Thiên chưa kịp thấy rõ thì anh đã bị Tống Hy kéo ra ngoài.



Cửa lớn sầm một tiếng đóng lại, Hạ Vũ Thiên bỗng chốc cảm thấy hụt hẫng.



“Sao thế? Không nỡ?” Tiêu Thuỵ ở một bên gọt táo. “Mục đích cuối cùng của anh không phải muốn để cậu ta bên cạnh Tống Hy sao? Anh cũng biết, Tống Hy không thể kháng cự được.”



Hạ Vũ Thiên giương mắt, ném cho Tiêu Thuỵ một cái nhìn cảnh cáo, Tiêu Thuỵ im bặt cười khẩy.



Hạ Vũ Thiên thoáng thở dài đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn Tống Hy dắt Lâm Viễn xuống dưới, hai người chậm rãi bước từng bước. Tới bên xe, Tống Hy mở cửa ra rồi mỉm cười đỡ Lâm Viễn lên xe.



Xe lăn bánh… dần đi khuất.