Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 37 : Lạc giữa mây mù

Ngày đăng: 20:32 21/04/20


Tống Hy cùng Tiêu Thuỵ lái xe tới bệnh viện của Lý Cố. Lâm Viễn đã được băng bó xong, chuyện ngày hôm nay quả thực đã vắt kiệt sức anh, kết quả hiện giờ anh đang ngủ ngon lành trên sô pha. Hạ Vũ Thiên tựa vào bên giường, sắc mặt hồng hào hơn nhưng vẫn hơi tái xanh, đương nhiên, đều là nhờ công hoá trang của Lý Cố.



Tống Hy đến bên sô pha, Lâm Viễn cuộn tròn trong chăn, trên đùi là lớp băng dày cộp, anh nằm nghiêng ôm chăn ngáy khò khò, dáng ngủ vui mắt lạ.



Ngồi gần anh, Tống Hy đưa tay kéo chăn đắp cho anh rồi hỏi Hạ Vũ Thiên, “Đã biết kẻ nào chưa?”



Hạ Vũ Thiên lắc đầu. “Dù sao để Lâm Viễn ở nơi này rất nguy hiểm, tôi cũng cần tĩnh dưỡng nên mai sẽ dẫn cậu ấy ra đảo.”



“Tôi cũng đi!” Tiêu Thuỵ vội chen vào.



Hạ Vũ Thiên thoáng bực dọc. “Cậu đi làm gì?”



“Có mỗi hai người, không ai bảo vệ.”



“A Thường?” Tống Hy tỏ vẻ nghiền ngẫm. “Vài người sao đủ, để tôi theo.”



“Anh cũng thế?” Hạ Vũ Thiên khó chịu ra mặt. “Mấy người ở lại xử lý công chuyện đi.”



“Không được, tôi phải đi.” Tống Hy nói. “Không có tôi sao biết cậu sẽ giở trò gì với Lâm Viễn?!”



“Tôi có thể làm gì à?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày. “Cậu ấy là người của tôi.”



Khi mọi người còn đang tranh cãi, Lâm Viễn bỗng mơ mơ màng màng trở người, lầu bầu một câu, “Nói như rắm ấy~ càng đông càng vui.”



Ba người kia lặng đi trong chốc lát, Tống Hy phì cười đầu tiên, khoé miệng Tiêu Thuỵ cũng nhếch lên, Hạ Vũ Thiên thở dài, giận dữ nhìn Lâm Viễn. Lâm Viễn quay đi, dùng chăn giấu nụ cười thầm của mình. Hạ Vũ Thiên, tôi cùng anh cô nam quả nam đi dưỡng bệnh, chỉ sợ đến lúc tỉnh lại đã bị anh ăn đến cả xương cốt cũng chẳng còn, tôi chết cũng phải kéo mấy con kỳ đà theo cùng.



Đêm đó, tất cả đi nghỉ, A Thường theo lệnh thông báo cho những người ở Hạ gia biết Hạ Vũ Thiên ngày mai phải xuất hành đi an dưỡng trong khoảng một tháng, việc làm ăn ở nhà tạm thời giao cho hai anh em Hạ gia đảm nhiệm.



Trưa hôm sau, một chiếc trực thăng hạ cánh tại sân bay phía sau bệnh viện. Hạ Vũ Thiên được bọn A Thường khiêng, Lâm Viễn được Tống Hy đỡ cùng lên trực thăng. Rời khỏi thành phố mà từ khi tới đây Lâm Viễn vẫn chưa có nổi một ngày yên thân, máy bay hướng về một hòn đảo nhỏ vùng duyên hải.



Chừng một giờ sau, Lâm Viễn ghé mắt nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh, đây là lần đầu anh ngồi trên trực thăng. Chà chà, có tiền sướng phải biết, tha hồ hưởng thụ!



Tầm mười rưỡi sáng, trực thăng hạ cánh ở một địa điểm trên đảo. Lâm Viễn đi xuống, dưới con mắt của anh, nói chính xác đây là một toà kiến trúc lập phương bằng kim loại toạ lạc trên mặt biển thì đúng hơn là một hòn đảo. Bốn phía tràn ngập hơi thở hiện đại hoàn toàn chẳng có chút phong tình của một hải đảo miền nam.




“Đúng.” Hạ Vũ Thiên gật đầu. “Cậu có biết lý do không?”



Lâm Viễn nhún vai. “Bởi dù có đắn đo giây lát nhưng vì là người lý trí nên anh sẽ nghe, khác với Tống Hy. Anh ta hẳn sẽ nói cho cô ấy, anh ta không quan tâm đến chuyện đó mà chỉ quan tâm đến chuyện mình yêu ai.”



“Ha ha.” Hạ Vũ Thiên nhịn không được nở nụ cười. “Thông minh lắm, đúng là như vậy.”



Lâm Viễn thở dài, ngồi bên cạnh Hạ Vũ Thiên. “Tiêu Linh thực sự đã làm anh tổn thương.”



“Cô ấy lo lắng cho Tống Hy đã đủ mệt rồi.” Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nói. “Còn có khả năng đi làm tổn thương người khác?”



Lâm Viễn lắc đầu. “Ý tôi không phải thế, cô ấy không nên làm vậy với anh.”



Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên xoay mặt nhìn Lâm Viễn. “Thú vị thật, lần đầu tiên có người cảm thấy tôi bị tổn thương.”



“Anh bị ức hiếp đến thảm hại.” Lâm Viễn nhún vai. “Thật ra tôi mới nói anh là sói, Tống Hy là chó chỉ vì giận anh thôi.” Lâm Viễn cười khả ố.



“Là sao?” Hạ Vũ Thiên nhướn mắt nhìn Lâm Viễn, ánh mắt loé lên tia sáng mong manh.



“Hừm…” Lâm Viễn sờ sờ cằm, đứng dậy hoạt động gân cốt. “Anh á… nói giống sói thì quá chuẩn rồi nhưng tôi lại thấy thật ra dưới lớp lông sói của anh… là một con chó dữ!”



Lâm Viễn nói xong, Hạ Vũ Thiên ngây người, anh ngó Lâm Viễn cười. “Có ý gì?”



Lâm Viễn nghiền ngẫm, lại gần vỗ vai Hạ Vũ Thiên. “Nếu tôi đoán không sai anh năm đó thật lòng với Tiêu Linh?”



Hạ Vũ Thiên nheo mắt.



Lâm Viễn nói tiếp, “Dù hai mươi năm sau hai người đi ra khỏi cửa, mọi người có cho cả hai là đôi đũa lệch, anh cũng không để tâm, đúng không?”



Trầm mặc.



“Khi ấy hẳn anh cũng thông suốt.” Lâm Viễn ngồi một bên, thở sườn sượt. “Anh cùng Tống Hy khác nhau, thực ra, Tống Hy là người đã yêu sẽ không bỏ cuộc, đến chết cũng cam nguyện. Mà anh thì trái lại, giống như với Tiểu Dịch, dù quan hệ thể xác cũng sẽ không động lòng. Anh nếu yêu, trước phải xác định một lòng một dạ suốt đời sau đó mới yêu… Tôi thích cách yêu của anh hơn Tống Hy. Không mù quáng như Tống Hy, anh thực tế hơn anh ta.”