Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 39 : Thập tử nhất sinh

Ngày đăng: 20:32 21/04/20


Sau đó, Tống Hy biến đâu mất, tới khi sắc trời nhá nhem tối, mặt trời sắp xuống núi vẫn chưa thấy anh trở về.



Lâm Viễn ngồi trong phòng Hạ Vũ Thiên nhìn anh ta đờ đẫn tựa trên giường nghĩ ngợi đâu đâu, bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng dù gì lúc này tốt nhất không nên đi chọc anh ta. Chân đã được băng bó cẩn thận, Lâm Viễn đi dép nhảy lên nhảy xuống, tới cửa thì gặp Tiêu Thuỵ gục đầu ngồi bên bờ hồ cách đó không xa, vẻ mặt cứ như mai là ngày tận thế.



Lâm Viễn thở dài, chán ngán lắc đầu, người kia còn đáng sợ hơn Hạ Vũ Thiên, thôi thì cứ ở yên đây, vậy là lại nhảy nhảy trở về. Ngồi trên sô pha một lúc thấy bứt rứt anh liền đứng lên, thật buồn thối cả ruột. Hạ Vũ Thiên vẫn ngồi đơ ra ngây ngốc nghiên cứu trần nhà.



Lâm Viễn đến phải xin hàng, anh lấy laptop, nhảy loi choi tìm dây mạng trong phòng, nhưng xoay ngược xoay xuôi đến cả buổi cũng không thấy đầu dây mạng.



Cuối cùng, Lâm Viễn cực chẳng đã đành đi đến bên Hạ Vũ Thiên, chọc chọc tay anh ta. “Nè, quấy rầy chút.”



Hạ Vũ Thiên hoá ra vẫn còn sống, quay sang nhìn Lâm Viễn.



“Mạng.” Lâm Viễn cẩn trọng nói. “Có dây nối mạng không?”



Hạ Vũ Thiên thở dài. “Không có.”



“Há?” Lâm Viễn nhăn mũi. “Sao đến mạng cũng chẳng có?”



Hạ Vũ Thiên trừng mắt đáp, “Chỗ này là trên biển!”



Lâm Viễn lẩm bà lẩm bẩm – sớm biết đã trữ ít hàng đến đây. Rồi khoát tay với Hạ Vũ Thiên, “Quên đi, anh cứ tiếp tục ngắm trần nhà, tôi đi coi tiểu thuyết trinh thám, may mà trước đây đã thủ sẵn hai quyển.”



“Đợi đã.” nghe Hạ Vũ Thiên kêu, Lâm Viễn bèn quay lại.



“Tống Hy chắc đang ở bên bờ biển.” Hạ Vũ Thiên nói. “Từ đây đi về phía đông sẽ gặp một bãi đá, nơi đó có một đài ngắm cảnh, cảnh biển nhìn từ đấy vô cùng nên thơ, còn có thể trông thấy thành phố ở bờ bên kia.”



“Ờ.” Lâm Viễn gật gật đầu, lục tìm sách trong túi.



“Ai cho cậu đọc sách?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày. “Đã nói cho biết anh ta ở đâu, nghe mà còn không hiểu?”



Lâm Viễn cau có. “Chả hiểu.”



Hạ Vũ Thiên liếc xéo. “Đi tìm anh ta đi.”



“Để làm gì?” Lâm Viễn xị mặt. “Tôi sợ nhất là loại đàn ông ủ dột thừa nước mắt. Người như anh ta ngộ nhỡ nghĩ không thông quyết định nhảy ùm xuống biển, tôi cứu sao được?”


“Từ bao giờ anh có chủ ý này?” Tiêu Thuỵ bất ngờ hỏi. “Là khi ba anh qua đời?”



Hạ Vũ Thiên cười nhạt. “Ngày ấy khi tôi hay tin ba qua đời, cảm thấy thật đột ngột, thời điểm ông ấy qua đời đối với tôi mà nói là rất bất lợi.”



“Ba anh qua đời, anh chỉ lo đến cục diện à?” Tiêu Thuỵ cười lạnh. “Thực tế cha nuôi không phải hiểu rõ Tống Hy nhất mà là anh, vì anh lấy ông ta làm mục tiêu phấn đấu, hoàn toàn vô cảm!”



Nụ cười khinh khỉnh xuất hiện trên khuôn mặt Hạ Vũ Thiên. “Người nhà Hạ gia bọn tôi không cần huấn luyện, trong mạch máu đều sẵn băng đá, trời sinh tôi vô cảm.”



Tiêu Thuỵ gật đầu. “Sau đó?”



“Thoạt tiên tôi thấy ba có thể để lại di ngôn cho tên bác sĩ đã mổ cho mình nên mới đi tìm kẻ đó, ai ngờ Lâm Viễn thông minh hơn so với tôi tưởng tượng, tôi lại để cậu ta chuồn mất. Về sau, khi A Thường đưa ảnh Lâm Viễn cho tôi xem, tôi nghĩ kế hoạch này nên đến lúc bắt đầu, hơn nữa lại trùng hợp như vậy, cậu ta còn theo Lý Cố đến tận cửa, tất cả không phải do tôi bày ra mà là ông trời có mắt.”



Tiêu Thuỵ tỏ ra đồng tình, “Theo lời anh nói, Lâm Viễn thật sự vô tội.”



Hạ Vũ Thiên hơi cau mày. “Cậu ta là quân cờ quan trọng đủ khả năng bảo toàn mạng sống cho chúng ta, giúp chúng ta lật ngược thế cờ. Tôi sẽ không tuỳ tiện bỏ qua, cho tới bây giờ, cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rất tốt.”



Tiêu Thuỵ nhún vai. “Nhưng nếu dựa theo kế hoạch của anh, cơ hội sống sót đến phút cuối của Lâm Viễn cùng lắm chỉ có một phần mười. Anh thật sự nỡ sao?”







“Không hề gì.” thật lâu sau, Hạ Vũ Thiên đưa mắt lên nhìn trần nhà, thản nhiên nói. “A Linh đã chết rồi, tôi vẫn còn đây đó thôi, người của Hạ gia vốn dĩ lãnh cảm, tôi chưa bao giờ thiếu người tình cả.”



Tiêu Thuỵ quan sát Hạ Vũ Thiên, lắc đầu cười. “Hạ Vũ Thiên, anh thực sự không đau lòng? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu đó, nhưng coi dáng vẻ lại như là đau lòng muốn chết.”



Hạ Vũ Thiên chau mày, lạnh lùng lườm Tiêu Thuỵ.



“Đừng tự lừa dối bản thân nữa.” Tiêu Thuỵ vỗ vai Hạ Vũ Thiên. “Anh hiện tại lúc nào cũng chọc cậu ta, vì muốn trước khi chết cậu ta có thể sống vui vẻ một chút hay chỉ đơn giản vì muốn cậu ta cười?”



Hạ Vũ Thiên hơi nheo mắt, không đáp.







Trên đài ngắm cảnh bên bờ biển, Lâm Viễn ngồi giữa gió biển rì rào, Tống Hy nhướn mày bảo anh, “Lâm Viễn, tôi muốn nói cho cậu biết một bí mật.”



Lâm Viễn không vội quay lại mà chăm chú ngắm mặt biển hồi lâu mới thoáng thở dài, xoay sang đối diện với Tống Hy, nhìn cái vòng tay, đoạn lên tiếng, “Anh nói đi.”