Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 41 : Chỉ chọn một

Ngày đăng: 20:32 21/04/20


Mặt trời nấp sau rặng núi, màu trời dần chuyển sang gam trầm, gió biển trở mạnh, tưởng chừng như mưa sắp sửa trút.



Tống Hy khăng khăng đòi cõng Lâm Viễn trên lưng, rời đài ngắm cảnh trở về.



Ghé vào lưng Tống Hy, Lâm Viễn hơi mất tự nhiên, một tay chống cằm nghĩ, Tống Hy gầy hơn Hạ Vũ Thiên một chút, ngẫm lại tính cách của người này thật sự khiến người ta phải lo lắng.



“Này, anh không cần phải cõng đâu, tôi có thể nhảy về, anh không thấy nặng sao?”



“Cậu không nặng.” Tống Hy cười.



Lâm Viễn bất chợt hỏi, “Tống Hy, anh có còn nơi nào khác để đi không?”



“Hả?” Tống Hy nhìn Lâm Viễn khó hiểu. “Gì cơ?”



“A, không phải thế, ý tôi là anh có tiền không? Có đủ để tìm một căn nhà ở nơi nào đó hay ra nước ngoài rồi kiếm sống?” Lâm Viễn hỏi.



“Đủ chứ.” Tống Hy chợt ngộ ra liền trả lời. “Sao? Muốn bỏ trốn theo tôi? Khỏi cần làm gì cả, tôi có thể nuôi cậu cả đời.”



“Thôi.” Lâm Viễn khoát tay. “Anh đi trước đi.”



“Tôi?” Tống Hy thoáng giật mình quay đầu lại đối mặt với Lâm Viễn.



“Ừ.” Lâm Viễn gật đầu. “Tội gì phải ngồi bó gối ở nơi thị phi này… Chuyện Tiêu Linh dù sao anh ít nhiều cũng đã thông suốt, anh nên lánh đến nơi khác một khoảng thời gian.”



“Cậu lo cho tôi?” Tống Hy cười cười. “Yên tâm, Hạ Vũ Thiên sẽ không làm gì tôi, tôi cũng có thể ứng phó với cha nuôi, đừng coi thường khả năng của tôi.”



“Biết anh lợi hại rồi.” Lâm Viễn nhướn mày. “Trông anh đối phó với đám sát thủ kia là biết, nhưng với tính cách của anh mà đấu đá với nhóm người đó thực chẳng đáng. Nên biết quý trọng thời gian để làm những chuyện có ý nghĩa.”



Tống Hy trầm tư trong thoáng chốc. “Tôi muốn mang cậu cùng đi.”



“Tôi? Anh vứt hy vọng đó đi.” Lâm Viễn nói thẳng. “Tôi không đồng tính luyến ái, sau khi mọi chuyện được giải quyết tôi còn phải về nhà cưới vợ sinh một cô con gái rượu nữa.”



Tống Hy cười cười giương mắt. “Còn Hạ Vũ Thiên? Cậu có thích cậu ta không?”



Lâm Viễn nháy nháy mắt, nghiêm túc nói với Tống Hy, “Tống Hy, chỉ có biến thái thích bị hành hạ mới thấy thích Hạ Vũ Thiên!”



Tống Hy bật cười, Hạ Vũ Thiên ở đầu dây bên kia vẫn cứng đầu chăm chú nghe, sắc mặt càng ngày càng u ám.



Lại nghe tiếng Lâm Viễn cười hềnh hệch. “Tôi nói cho anh biết một bí mật nha, Hạ Vũ Thiên không lên được.”



“Thật?” Tống Hy giật mình. “Thực sự bị thương?”



“Đúng thế đó.” Lâm Viễn gật lia lịa. “Nên anh đừng chấp nhặt với anh ta làm gì, anh ta đã hỏng như vậy là do đời anh ta đã không còn gì để đeo đuổi, sau cứ thế mà sa ngã.”


Lâm Viễn hừ một tiếng, quay về phòng, đóng cửa lại rồi nhảy nhảy ra chỗ cái sô pha ngồi xuống. Đang chuẩn bị rải chăn, đã thấy Hạ Vũ Thiên ngồi bên giường huơ huơ một cái dây điện thoại. “Lâm Viễn, dây mạng ở đây này.”



Lâm Viễn nhảy lại, vừa thấy đoạn dây có một mẩu thì cả giận, “Sao ngắn vậy?”



Hạ Vũ Thiên vỗ vỗ giường của mình. “Ngủ ở đây dùng vô tư, có thể để máy ở bàn trên giường.”



Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên, lại nhìn máy vi tính cuối cùng vùng vằng, “Không có wireless?”



Hạ Vũ Thiên cười gian xảo, một tay đem Lâm Viễn đặt lên giường.



Lâm Viễn lảo đảo ngã, tý nữa thì vỡ laptop, anh chưa kịp phản kháng đã bị Hạ Vũ Thiên hôn lên môi.



Chống cự một hồi, Hạ Vũ Thiên cũng không thực hiện bước tiếp theo, Lâm Viễn một lần nữa tự cứu mình thành công, anh dùng tay áo chùi chùi cằm và miệng dính nước miếng của Hạ Vũ Thiên. Sau mới đi cắm dây mạng vào.



Trời dần về khuya, Lâm Viễn lần đầu tiên ở trên một hải đảo, bên tai nghe được tiếng động kỳ lạ ầm ầm vang lên. Anh hỏi Hạ Vũ Thiên, “Ê, tiếng gì thế, như tàu chạy ấy?”



Hạ Vũ Thiên bật cười, ngồi xuống lấy cái điều khiển ở đầu giường, ấn một nút trên tường. Lâm Viễn xem xem, thì ra là hai khối kính trong suốt được một lớp vải ánh kim che lấp, khi lớp vải kia được kéo ra, bên ngoài là mặt biển sóng dạt dào, ngọn sóng cao gợn nơi bờ xa…



“Ngốc.” Hạ Vũ Thiên khẽ khàng ôm thắt lưng Lâm Viễn, thủ thỉ, “Là tiếng sóng biển.”



Lâm Viễn trước giờ chưa từng ngắm biển đêm, nhất thời ngơ ngẩn.



“Có biết không, biển đêm so với màn đêm còn đen thẳm hơn.” Hạ Vũ Thiên khẽ bảo.



Lâm Viễn phục hồi tinh thần đáp lại, “Anh hai, nghệ sĩ quá đó.”



Hạ Vũ Thiên không giận ôm lấy Lâm Viễn, nhẹ nhàng sờ sẫm bên hông anh. “Tôi với Tống Hy đều vùi mình trong đêm tối đã lâu, khó khăn lắm mới thấy một ngọn hải đăng, sao có thể dễ dàng buông tay.”



Lâm Viễn cúi xuống nhìn Hạ Vũ Thiên ôm anh đi vào giấc ngủ.



Nhẹ thả lỏng người, Lâm Viễn nhấp chuột, định bụng tìm một bộ phim kinh dị để xem, trấn an bản thân chút đỉnh.







Sáng sớm hôm sau, Hạ Vũ Thiên tỉnh giấc, thấy Lâm Viễn ôm gối chui trong chăn. Hạ Vũ Thiên tò mò gạt chăn ra vuốt ve cằm Lâm Viễn. “Lâm Viễn, bệnh à?”



Lâm Viễn tiếp tục cuộn trong chăn, mơ màng trong đầu toàn là tên giết người biến thái cuồng sát trong bộ phim tối qua xem… Đáng sợ!



Hạ Vũ Thiên kéo anh lại ôm vào lòng, Lâm Viễn thấy thoải mái liền nằm yên, Hạ Vũ Thiên nặng vía như thế, chắc chắn sẽ chế ngự được tên giết người kia.



Lúc này, điện thoại Hạ Vũ Thiên rung rung, anh cầm lên, thấy trên đó có bốn chữ – “ra tay được chưa?”



Hạ Vũ Thiên cúi đầu nhìn Lâm Viễn đang ngoan ngoãn nằm trong chăn, lặng lẽ gửi đi hai chữ – “đêm nay!”