Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 44 : Gà bay chó sủa

Ngày đăng: 20:32 21/04/20


Lâm Viễn bỏ cái đĩa xuống đi ra ngoài, Hạ Vũ Thiên đuổi theo hỏi, “Đi đâu đó?”



“Toilet, chắc nơi này phải có chứ?” Lâm Viễn nói.



“Tôi đi cùng.” Hạ Vũ Thiên ôm Lâm Viễn tiến về phía trước.



“Khỏi.” Lâm Viễn trốn sang một bên. “Đi toilet còn đi cùng, tôi không có sở thích ấy…”



Hạ Vũ Thiên nhíu mày trừng Lâm Viễn, Lâm Viễn đành ngậm miệng mặc Hạ Vũ Thiên tha đi.



Vào toilet, Hạ Vũ Thiên ấn anh ngồi lên bệ rửa tay, ra lệnh, “Đừng có bám lấy Tống Hy nữa.”



Lâm Viễn nháy mắt lia lịa, thấy Hạ Vũ Thiên cũng nháy lại, rõ là muốn anh phụ hoạ, bèn bảo, “Ăn phải cái gì đó, chẳng ra làm sao cả.”



Hạ Vũ Thiên nheo mắt nắm cằm anh. “Cậu không tỏ ý với anh ta nhưng biết đâu anh ta lại tưởng bở!”



Mí mắt Lâm Viễn rung rung, anh liếc Hạ Vũ Thiên – diễn còn vụng lắm!



Hạ Vũ Thiên ném cho Lâm Viễn một cái nhìn xem thường – bớt nói nhảm đi!



Lâm Viễn nhịn cười, trong đầu chợt loé lên cảnh phim xưa như Trái Đất mình từng xem, chuyện tình tay ba, nam diễn viên chính ghen tuông lồng lộn, nội dung kiểu kiểu thế này:



Anh A ghen, lay lay chị B, mũi phồng lên, gân xanh chi chít, nhe răng trợn mắt hỏi, “Vì sao em lại làm vậy với anh, vì sao?! Vì sao?! Anh yêu em như thế!”



Chị B sống chết lắc đầu, cứ như nhá phải thuốc lắc đầu, hét toáng, “Em không có! Em không có! Em không có… Em không nghe! Em không nghe! Em không nghe!”



Anh kia: “Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu em em em em em em em~”



Chị B: “Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh anh anh anh anh anh anh~”



Hay là Hạ Vũ Thiên muốn diễn như vậy?!



Nghĩ đến cảnh kia, Lâm Viễn thần hồn nát thần tính, ngọ ngoạy giãy giụa muốn thoát ra tìm một chỗ để nôn, không thì nôn trên người Hạ Vũ Thiên cũng được.



Hạ Vũ Thiên thấy anh muốn chạy liền giữ chặt lại. “Cậu sao thế?”



Não Lâm Viễn không nghe lời chủ mà bắt đầu vận hành.



Đây sẽ là cảnh của hai người sau một hồi cãi nhau chí choé toé lửa:



Chị B bụm miệng chạy đi tìm một chỗ nôn oẹ, thường thì sẽ là ở cái cột đâu cũng có.



Anh A đuổi đến mới hỏi, “B à, em sao thế?”



Chị B sẽ ra chiều thẹn thùng cùng ấm ức lườm anh A, ai oán nói, “Còn không phải tại ai kia~”



Tình huống này thằng ngốc cũng rõ ý chị B ngầm ám hiệu – người ta đang mang trong mình giọt máu của bố nó đó.
“Vốn định dùng lúc này, để chúc mừng ông già rửa tay gác kiếm!” dứt lời, Hạ Vũ Thiên lôi Lâm Viễn. “Lâm Viễn, cùng nhảy xuống biển với tôi nhé?”



“Hả?” Lâm Viễn mở to hai mắt nhìn anh ta. “Tôi không có ham mê này đâu, anh cứ tự nhiên, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa… A! A làm gì đó!” Lâm Viễn luống cuống, nhưng Hạ Vũ Thiên không trì hoãn thêm, ôm anh ném thẳng xuống, sau đó bản thân cũng nhảy qua hàng rào bảo vệ của boong tàu.



Lâm Viễn phì phì quẫy trong nước, nước biển lạnh như băng tràn vào trong bụng. Hạ Vũ Thiên, ông không bỏ qua cho đâu, dám hại chết ông!



Tiếc là anh chưa kịp chết đuối đã có người vớt lên, Lâm Viễn lên thuyền, ho khù khụ rồi chửi rủa không ngớt. A Thường kéo anh vào khoang thuyền, Hạ Vũ Thiên đã ở trong, đang bọc chăn uống trà, chỉ chỉ cốc cacao nóng hổi trên bàn.



“Cho cậu.”



Áo khoác Lâm Viễn ướt sũng, anh chui trong chăn uống cacao, thế này là sao?! Liền hỏi Hạ Vũ Thiên, “Này, anh làm vậy có tác dụng chứ?”



“Sao vô ích được?” Hạ Vũ Thiên cười, đưa tay lại mở ra cho Lâm Viễn xem.



Lâm Viễn nhìn lướt qua lòng bàn tay anh ta, có một con chip nhỏ màu đen, hơi chùn lại. “Chừng nào anh ra tay vậy? Lấy trong cái gậy sao?”



Hạ Vũ Thiên cười, để A Thường mang máy vi tính đến, cho con chip vào đầu đọc, sao một phần bản chính, lại cười cười lấy con chip kia ném ra ngoài biển.



Lâm Viễn nhìn mặt biển ngoài cửa sổ tối đen như mực, nhíu mày – tiêu huỷ chứng cớ!



“Anh trộm con chip rồi cứ như vậy mà đi, liệu có thể bị nghi không?” Lâm Viễn hỏi.



“Thứ này là bùa hộ mệnh của ông già, mất đi hoàn toàn bất lợi cho ổng, ông ta chết cũng không dám nói ra ngoài.” Hạ Vũ Thiên cười nhạt. “Trừ phi ông ta không muốn sống.”



“Anh gây loạn lên để làm gì?”



“Ngoài ông ta, sẽ không ai nghi tôi, Tiêu Thuỵ và Tống Hy. Người khác cùng lắm thấy tôi và Tống Hy chẳng qua vì giành người mà đấu nhau.” Hạ Vũ Thiên cởi đồ ướt sũng ra thay. “Chỉ có ông ta nghi ngờ bọn tôi đã biết gì đó nên mới chôm con chíp… Cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra thôi.”



“Năm đó cái chết của Tiêu Linh thực sự liên quan đến ông ta?”



“Ừ.” Hạ Vũ Thiên gật đầu.



“Thế… các anh sẽ làm gì ông ấy?”



“Tôi chẳng làm gì cả.” Hạ Vũ Thiên nhấc chân thản nhiên nói. “Ông ta hại bọn tôi không ít, tôi sớm đã biết, nhưng không chấp làm gì, Tống Hy có lẽ sẽ không… Tiêu Thuỵ thì chưa chắc.”



“Dù sao ông ấy cũng là cha nuôi các anh?” Lâm Viễn nói.



Hạ Vũ Thiên cười đầy miệt thị. “Lâm Viễn à, như người ta nuôi heo theo lứa, nuôi một năm rồi giết thịt, liệu có thể bảo con heo kia đừng oán hận, vì người ta dù gì cũng đã mất công nuôi nó một năm chăng?”



Lâm Viễn há mồm cứng miệng, Hạ Vũ Thiên ngồi sáp lại, cười nói, “Lâm Viễn, cậu có phát hiện ra, cậu càng ngày càng quan tâm tới tôi.”



Khoé miệng Lâm Viễn giật giật, anh mơ à?



“Đem đồ ướt ra thay đi.” Hạ Vũ Thiên đưa tay kéo quần áo sũng nước của Lâm Viễn ra, mờ ám nói, “Coi chừng bị cảm.”