Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)
Chương 46 : Kết thúc bất ngờ
Ngày đăng: 20:32 21/04/20
Lâm Viễn vừa nghe Hạ Vũ Thiên định bạo ngược mình, trong đầu liền loé lên ý nghĩ – thề phải bảo toàn trinh tiết! Sau đó vì ý nghĩ mắc ói này mà 囧, mắt thấy cửa thành sắp sửa thất thủ, bàn tay ác ôn của Hạ Vũ Thiên đã hướng về phía sau… Trong giây lát đầu óc Lâm Viễn trống rỗng, anh cảm thấy khí huyết tuôn trào, cứ như có gì đó nổ tung trong cơ thể, phải chăng đây chính là sức mạnh “tiểu vũ trụ nội tại([25])” nổi tiếng?
Không có thời gian để lý giải, Lâm Viễn tung cú đấm nhắm thẳng vào mắt Hạ Vũ Thiên, hét lên, “Thiên Mã lưu tinh quyền([26])!” đoạn đá Hạ Vũ Thiên lăn lông lốc, rồi nhanh tay kéo chăn che mình.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hạ Vũ Thiên ngã cái “rầm” xuống dưới đất, cùng lúc tiếng bước chân dồn dập đổ tới. A Thường tưởng xảy ra chuyện gì bèn vọt vào, trước mắt anh là cảnh Hạ Vũ Thiên quần áo xộc xệch ngã chỏng chơ trên mặt đất, hai mắt thâm quầng, tư thế chật vật khó nói nên lời.
A Thường vội lùi ra khép cửa lại.
Lâm Viễn ngọ ngoạy tới mé giường vơ lấy quần áo, Hạ Vũ Thiên ngồi xuống, hứng cụt hẳn, từ bên dưới nhìn lên với vẻ mặt bực dọc.
Lâm Viễn phủ kín chăn, dữ tợn trừng mắt, chỉ tay đầy chính nghĩa - “Dê!”
Động tác này Hạ Vũ Thiên đã từng bắt gặp, trong bộ phim hoạt hình của Nhật ngày trước Lâm Viễn hay xem… kêu Conan thì phải, mở đầu mỗi tập đều có thằng nhóc đầu bự xuất hiện làm hành động này, nhìn rõ thiểu năng.
Hạ Vũ Thiên bất mãn. “Cậu có phải người không đó? Xong chuyện là phủi tay?!”
Lâm Viễn vằn mắt lên. “Mơ hả, đừng hòng tôi xớ rớ gì với anh.”
“Sao nào?” Hạ Vũ Thiên cáu kỉnh nói. “Làm với đàn ông sẽ không có đâu.”
“Không có cái rắm.” Lâm Viễn mắt vẫn trợn từ bấy đến giờ. “Tôi không thích đồng tính.”
Hạ Vũ Thiên ngẩn người, nhìn Lâm Viễn với vẻ xem thường. “Thế kỷ thứ bao nhiêu rồi, Khốt-ta-bít.”
Lâm Viễn cuộn chặt chăn đáp, “Mặc anh, dù sao tôi không thích làm bậy làm bạ, lần đầu của tôi phải dành cho người mình thật sự thích.”
“Giữ lần đầu tiên cho vợ kiểu gì, cô ta có cần mặt sau của cậu đâu.” Hạ Vũ Thiên nhỏ giọng buông một câu.
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên lúc lâu, rồi hỏi, “Hạ Vũ Thiên, có ai từng vì anh mà giữ lần đầu chưa?”
Hạ Vũ Thiên sượng người, giương mắt nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn lắc đầu. “Đừng đắc ý, nhiều người tình không có nghĩa là hay, chẳng ai thật lòng mới là đáng thương.”
Hạ Vũ Thiên nghe xong xanh cả mặt, tay quờ quờ thuốc lá trên bàn thì phát hiện thuốc bị ẩm, anh hầm hừ đứng dậy, đá văng cửa phòng đi ra.
Cửa phòng “sầm” một tiếng, Lâm Viễn thở phào, may mà hôm nay Hạ Vũ Thiên lẩn thẩn, trên tay anh còn cái còng vạn năng kia, nếu anh ta nhớ tới phỏng chừng anh đi tong rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài… Anh chui vào trong chăn đánh một giấc, cảm giác hơi ẩm lại lành lạnh.
Lâm Viễn hai ngày nay chưa có gì nhét vô bụng, đói meo, anh vừa ăn vừa hỏi, “Đói chết mất… Lý Cố, ngày mai tôi bắt đầu đi làm nhé?”
Lý Cố sửng sốt. “Cậu có thể đi?”
Lâm Viễn gật đáp, “Hạ Vũ Thiên nói tôi không có chuyện gì nữa rồi.”
Lý Cố cân nhắc, đồng ý, “A… Thật hay quá, vừa lúc tôi thiếu người, nhưng cậu cũng nghỉ ngơi mấy ngày đã, mới bệnh mà.”
“Không sao không sao.” Lâm Viễn cười tủm tỉm xua tay. “Anh đây thật khó khăn mới được thả ra, không nhân cơ hội xả láng thì sao được, há há.”
Cơm nước xong, Lâm Viễn uống thuốc rồi mặc áo khoác vào. Đưa tay sờ sẫm, cái bật lửa kia vẫn còn, Lâm Viễn cười híp mắt, nửa năm qua rốt cuộc cũng có thu hoạch. Ném cái chìa khoá đi, Lâm Viễn túm Lý Cố lại.
“Lý Cố, chỗ anh còn ở được không? Tôi định tự thuê phòng nhưng trước đó ở nhờ nhà anh vài tối được chứ?”
Lý Cố tròn mắt nhìn anh. “Cậu không ở chỗ Hạ Vũ Thiên nữa?”
“Anh ta bảo tôi ở ngay sát bên, tôi đâu quen ở nơi sang trọng như thế, tính thuê phòng nhỏ thôi, lát tôi đi lấy hành lý.”
“A…” Lý Cố đề nghị. “Ở chỗ tôi đi, có cần nói trước với Hạ Vũ Thiên một tiếng không?”
Lâm Viễn nhăn mặt, lấy di động ra gọi cho Hạ Vũ Thiên, ngoài dự đoán của anh, Hạ Vũ Thiên bằng lòng.
Lâm Viễn gãi gãi đầu, nói chung anh đã tin đúng là kết thúc rồi.
“Tôi đi siêu thị mua vài thứ đã.” Lâm Viễn đủng đỉnh bước ra ngoài, khoát tay với Lý Cố. “Tí tôi về.”
“Cậu không gọi lái xe?” Lý Cố kinh hãi, cuống quít đuổi theo. “Đi một mình?”
“Có sao chứ?” Lâm Viễn vỗ vỗ vai Lý Cố. “Không phải mọi chuyện êm xuôi rồi hả? Lâu rồi tôi chưa đi dạo phố.”
“Vậy… Tôi đi với cậu.” Lý Cố nói. “Cậu mới khỏi bệnh mà.”
Lâm Viễn mặt nhăn mày nhó, Lý Cố thấy anh lộ vẻ không vui liền lấp liếm, “Tôi mời cậu ăn.”
Lâm Viễn cười cười. “Đi ăn đồ nướng?”
Lý Cố ảo não thở dài bước theo Lâm Viễn, lòng thầm cầu nguyện – ngàn vạn lần đừng gặp chuyện nha, Hạ Vũ Thiên trời đánh kia rốt cuộc đang làm cái trò khỉ gì thế?!