Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)
Chương 5 : Giao ước đơn giản
Ngày đăng: 20:32 21/04/20
Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên lôi lôi kéo kéo về phía trước, Lý Cố thấy chướng mắt bèn lên tiếng, “Hạ Vũ Thiên! Bỏ ngay cái thói thô bạo đi!” vừa nói vừa túm Lâm Viễn về, Hạ Vũ Thiên liền trừng mắt, anh cũng trừng lại. “Cậu cứ đi đường cậu, đến nhà chính đúng không? Ra oai làm gì?”
Hạ Vũ Thiên cau mày đi thẳng, Lý Cố thì thầm với Lâm Viễn, “Này, bọn họ nói thật đó hả?”
Lâm Viễn nhún vai, gật gật đầu.
“Ồ…” Lý Cố cuối cùng cũng hiểu. “Thảo nào hôm qua cậu chật vật thế, hoá ra là chạy trốn à?”
“Ừm.” Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài. “Tôi không biết anh với bọn họ có quan hệ gì nên chưa nói…”
“Hiểu mà.” Lý Cố khoát tay lại gần Lâm Viễn, chậc lưỡi. “Tôi thấy cậu thật bất hạnh nha… Dính phải tên biến thái như thế.”
Lâm Viễn bĩu môi. “Quên đi, một năm thôi mà, nhẫn nại một chút, bao ăn bao ở còn có lương nữa đó.” nói rồi tỉnh bơ tay đút túi quần một đường mà đi.
Chớp mắt tất cả mọi người đã đi đến toà nhà màu trắng phía trước. Hiện tại, xung quanh nhung nhúc người, dưới con mắt của Lâm Viễn, phần lớn đều là Men in Black.
Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn vào một gian phòng màu trắng, mọi người ở trên tầng ba, bên trong có ba ông già răng sắp rụng tới nơi đã ngồi tự bao giờ.
Hạ Vũ Thiên đi qua, cung kính chào hỏi ba người kia rồi hàn huyên vài câu.
Lâm Viễn dáo dác nhìn xung quanh, không dám mồm năm miệng mười, định tìm một góc trốn đi nhưng lại bị Hạ Vũ Thiên túm lấy. Lâm Viễn không cam lòng đi theo anh ta tới trước cái bàn cực lớn ở ngay chính giữa phòng. Hạ Vũ Thiên ngồi ở vị trí trung tâm, Lâm Viễn ngồi bên cạnh.
Lý Cố không phải người trong gia tộc nên bị chặn bên ngoài.
“Này nhá!” Lý Cố ở bên ngoài đạp cửa òm tỏi, “Hạ Vũ Thiên, tôi là người giám hộ của Lâm Viễn! Cho tôi vào!”
“Lý Cố… Anh muốn làm người nhà Hạ gia sao?” đúng lúc ấy, một người thanh niên từ đâu đi lại. Anh ta khoảng hơn hai mươi tuổi, vóc dáng cao mảnh khảnh, vẻ ngoài hết sức thanh tú, tóc dài đen mượt, cuộn lại phía sau, một thân trắng toát.
Anh ta đi đến bên người Lý Cố cười ha hả. “Không bằng theo tôi, có thể làm người của Hạ gia.”
Lý Cố nhìn lướt qua người nọ, khoé miệng giật giật. “Thôi cho xin, tôi chờ ở ngoài là được rồi.” đoạn xoay người chuồn lẹ.
Người nọ cười rộ lên đi vào trong phòng, đưa mắt thấy Lâm Viễn liền nháy nháy vài phát với anh. Lâm Viễn đang ngơ ngác thì trông đằng xa nhận ra Lý Cố đang giơ hai ngón tay lên.
“Marx nói, điểm khác nhau cơ bản nhất giữa con người và loài vật là ở chỗ con người có thể tự làm chủ lao động!” Lâm Viễn cứng đầu bảo vệ quyền lao động chính đáng của mình.
Hạ Vũ Thiên nghe xong nhìn anh một lượt rồi hỏi, “Marx nào?”
Lúc này đến phiên Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên một lượt, hồi lâu sau mới đáp, “Bao giờ xuống dưới đó là sẽ gặp.”
Hạ Vũ Thiên chau mày, không định nghe mấy lời ba hoa kia nữa, đoạn lôi anh ra ngoài. “Nếu muốn có việc thì làm bác sĩ riêng cho tôi.”
Lâm Viễn nhăn mặt. “Anh nhìn khoẻ như trâu, sao phải lãng phí như thế, hiện giờ nhân viên y tế trong nước đang khan hiếm.”
Hạ Vũ Thiên dừng bước, quay đầu bật cười. “Bớt dạy khôn tôi đi, ai nói phải về cái chỗ bé như lỗ mũi kia làm một bác sĩ vô danh không ai quản? Tôi nghĩ có mà cậu không muốn ở Hạ gia đúng chứ?”
“Ớ…” Lâm Viễn bị truy vấn – mình bị vạch mặt rồi sao, không lẽ trên mặt mình có chữ “kí sinh trùng”?
“Đi!” Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn đi khỏi căn phòng màu trắng. Dưới lầu Lý Cố còn đang thấp thỏm ngồi chờ.
“Lâm Viễn?” Lý Cố hỏi. “Cậu có về với tôi không?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, trả lời. “À, tôi phải trở về lấy vài thứ!” anh nháy mắt với Lý Cố.
“Tốt.” Lý Cố kéo tay anh. “Tôi đưa cậu về.”
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên ở phía sau cau mày liền trấn an, “Tôi đi một lúc, lấy được đồ sẽ về ngay.”
Hạ Vũ Thiên cân nhắc rồi đáp, “Được, tôi sẽ đưa cậu.”
“Khỏi cần!” Lâm Viễn ngoác miệng. “Anh đi lo chuyện của anh đi…”
“Chuyện của tôi chính là phải đảm bảo một năm sau sẽ ngồi lên vị trí cao nhất của Hạ gia.” Hạ Vũ Thiên lạnh nhạt nói. “Nên một năm này với tôi, cậu quan trọng hơn bất cứ vụ làm ăn nào, cậu nên biết điều một chút, bằng không tôi sẽ không khách khí!” nói rồi bắt lấy Lâm Viễn, lôi về ngồi cạnh mình.
Lâm Viễn thầm kêu khổ, vốn muốn đi để hưởng chút không khí tự do, hoặc mượn mấy bộ quần áo của Lý Cố nhảy tàu đi về phương Bắc, xem ra muốn trốn cũng không được rồi. Bị Hạ Vũ Thiên túm đi, trong lòng chợt thấy mông lung, sự việc này với người nhà Hạ gia đều kỳ quái như nhau, về phần làm sao mà kỳ quái, anh biết được chết liền!