Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)
Chương 50 : Kế hoạch cuối cùng
Ngày đăng: 20:32 21/04/20
Hai tháng sau, Hạ Vũ Thiên như sống trong cảm giác đang ở trên mây, Lâm Viễn thực sự coi anh là người yêu của mình, suốt ngày cười nói vui vẻ, anh được thể tha hồ ngắm nhìn vẻ đáng yêu của Lâm Viễn.
Lâm Viễn bấm đốt ngón tay tính toán, phát hiện còn khoảng hai tháng nữa là tròn một năm, nói cách khác, ngày Hạ Vũ Thiên chính thức tiếp quản Hạ gia không còn bao xa.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Lâm Viễn ngược lại cứ bình thản như thế, chờ đợi hồi kết đã định.
Hạ Vũ Thiên đâm ra bất an, trong khoảng thời gian này, đôi khi anh sẽ ra ngoài, dường như có việc hệ trọng cần giải quyết.
Lâm Viễn chưa bao giờ hỏi người kia xem đó là chuyện gì, mỗi ngày đều chơi đùa chán chê với Mao Mao.
Hạ Vũ Thiên không thể đọc nổi suy nghĩ của Lâm Viễn, người thường nếu biết mình sắp chết hẳn sẽ vô cùng hoảng loạn. Nhưng Lâm Viễn một chút phản ứng cũng không có, anh chẳng rõ người này khờ dại, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm hay là… tin tưởng anh có thể bảo vệ cậu ta? Nghĩ vậy, Hạ Vũ Thiên bất giác nở nụ cười, anh đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng Lâm Viễn rồi, thực ra ai cũng biết, chẳng qua Lâm Viễn lười phải chống lại số phận thôi.
Sáng sớm hôm nay, Hạ Vũ Thiên nhận được một cú điện thoại, anh ra ban công nghe xong rồi trở về phòng khách. Lâm Viễn đang mải mê xem TV.
“Tôi có chuyện phải ra ngoài.”
“Ừ.” Lâm Viễn gật gật đầu, Hạ Vũ Thiên đi tới ngồi cạnh. “Hôn tôi một cái.”
Lâm Viễn xích lại gần hôn Hạ Vũ Thiên. Đây là hành động thân mật nhất có thể của hai người, giới hạn là hôn môi và má, nơi khác Lâm Viễn không cho động vào.
Hạ Vũ Thiên xoa xoa đầu Lâm Viễn đoạn xoay người bước đi, Lâm Viễn ôm Mao Mao, vẫy Hạ Vũ Thiên. “Mao Mao, chào mẹ đi con.”
Hạ Vũ Thiên trông trời, Lâm Viễn tự xưng với Mao Mao là ba mà anh – Hạ Vũ Thiên chính là mẹ.
Trong phút giây khép cửa, Hạ Vũ Thiên nhíu mày nhìn Lâm Viễn ngoảnh đầu tiếp tục xem TV, nét mặt vẫn như thường.
Cửa phòng đóng lại, Hạ Vũ Thiên đi mất.
Khi anh trở về, đã là ba ngày sau.
Mở cửa, Lâm Viễn đang ôm Mao Mao ăn đồ gọi từ bên ngoài. Đi vào, ném chìa khoá xuống, Hạ Vũ Thiên ngồi trên sô pha. Thấy Lâm Viễn vẫn nhai nhóp nhép bèn hỏi, “Ba ngày tôi không về, cậu đến một cú điện thoại cũng không gọi, tôi còn tưởng cậu chết đói ở nhà rồi.”
Lâm Viễn cười híp mắt. “Ba ngày anh mất dạng, cũng có gọi điện thoại về đâu, tôi còn tưởng anh ở bên ngoài bị anh cảnh sát nhân dân vì chính nghĩa xử lý rồi.”
Hạ Vũ Thiên ngửa mặt. “Cậu một ngày không cà khịa tôi sẽ chết sao?”
Lâm Viễn bật dậy, cầm cốc nước ra cho Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên nhận lấy, uống một ngụm, hỏi, “Mấy ngày nay cậu sống ra sao? Tối đến ngủ ngon chứ?”
“Có Tống Hy đến ngủ cùng.” Lâm Viễn nhún vai.
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên mắt gần như tròn vo, Lâm Viễn nở nụ cười mờ ám. “Đùa với anh chút thôi.”
Hạ Vũ Thiên khẽ thở phào, anh xem Lâm Viễn, cậu ta lại quay đi cắm cúi ăn gì đó, mình một miếng, Mao Mao một miếng.
“Này.” Hạ Vũ Thiên hỏi Lâm Viễn. “Ăn xong chưa?”
Lâm Viễn thực ra đã ăn xong từ lâu rồi, giờ chẳng qua chỉ nhai mấy miếng lưỡi vịt chơi chơi thôi, nghe Hạ Vũ Thiên hỏi thì gật. “Có chuyện gì thế?”
“Mai tôi kết hôn.” Hạ Vũ Thiên trả lời.
“Cùng Tần Dụ?” Lâm Viễn hơi bất ngờ.
“Sao không hỏi là cùng cậu?” Hạ Vũ Thiên đưa mắt quan sát anh.
“Tống Hy.” Lâm Viễn gõ gõ Tống Hy.
Tống Hy ngẩng lên nhìn anh cười nói, “Đừng lo, tất cả đều đã được Hạ Vũ Thiên lo liệu đâu vào đấy, có tôi ở đây, cậu sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Lâm Viễn đối mặt với Tống Hy. “Tôi còn tưởng, anh sẽ bảo tôi nếu không muốn thì đừng đi, anh sẽ mang tôi chạy trốn.”
Tống Hy ngạc nhiên, dừng đũa.
Lâm Viễn lắc đầu. “Anh cũng muốn tôi đi?”
“Đúng.” Tống Hy nhìn Lâm Viễn. “Tôi thật sự rất muốn cậu đi, vì như vậy, cậu mới tận mắt nhìn thấu ý đồ của Hạ Vũ Thiên, sẽ không cho cậu ta… cơ hội nữa. Cậu rất hận cậu ta, đúng không?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, chợt nói, “Thú vị thật.”
Tống Hy cau mày, tỏ vẻ không hiểu.
“Tôi nhận ra, mấy người quả thực rất giống nhau.” Lâm Viễn bình tĩnh. “Vì bản thân mình, có thể hy sinh bất cứ ai.”
Tống Hy nhăn mày. “Nếu cậu vẫn muốn chạy, tôi sẽ mang cậu đi, tôi nói thật đấy.”
Lâm Viễn lắc lắc. “Hạ Vũ Thiên là đồ ngốc.”
Tống Hy đần mặt ra. Lâm Viễn lẩm bẩm, “Anh ta đối với tôi không tệ, mà sau lưng tôi lại làm đủ trò, muốn tôi giúp thì cứ nói một tiếng, cùng lắm van cầu chút là được.”
Tống Hy sầm mặt xuống trong một lúc, cười buồn bã. “Nếu biết cầu xin cậu, cậu ta sẽ chẳng còn là Hạ Vũ Thiên nữa.”
“Trước kia tôi chỉ không ưa mấy người, nhưng bây giờ, tôi lại thấy ghét cay ghét đắng các người.” Lâm Viễn cầm bát canh sườn heo, vừa uống vừa chậm rãi nói. “Các người làm vậy không khỏi khiến người ta thấy chướng mắt, vừa ngạo mạn vừa ích kỷ. Nghĩ mà xem, muốn gì có đó, hại người ta thì chẳng xin lỗi lấy một câu, được người ta giúp cũng chẳng thèm cảm ơn lấy một tiếng, thực sự – đáng khinh.”
Tống Hy vuốt vuốt tóc Lâm Viễn. “Lâm Viễn à, là Hạ Vũ Thiên chọc giận cậu, đừng trút giận lên người tôi chứ.”
Lâm Viễn nhìn Tống Hy. “Có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Chuyện gì?” Tống Hy hỏi.
“Tí nữa mang cả Mao Mao đi.” Lâm Viên thấp giọng. “Giấu ở nhà một người bạn anh có thể tin tưởng, đừng để nó rơi vào tay Hạ Vũ Thiên, tôi sợ nó toàn học được cái xấu.”
Tống Hy dở khóc dở cười lắc đầu. “Lâm Viễn, nếu giận thật thì cứ trút đi, cùng lắm để tôi hi sinh làm bao cát cho cậu.”
Lâm Viễn cười phì. “Chậc, Tống Hy, anh tốt hơn Hạ Vũ Thiên nha.”
Khoé miệng Tống Hy nhếch lên, cười chua chát. “Liệu có khi nào điểm hấp dẫn người khác nhất của Hạ Vũ Thiên chính là mặt xấu xa của cậu ta không?”
Lâm Viễn hơi nheo mắt, cầm cái gạt tàn trong tay mà rống lên, “Hạ Vũ Thiên là cục phân thối!”
Ở trong xe cùng A Thường, Hạ Vũ Thiên đang đeo tai nghe, từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng thét, lỗ tai anh run lên… Thiết bị nghe trộm sáng nay mới cài. Sao Lâm Viễn có thể phát hiện ra? Đúng là quá tinh rồi.
“Thiếu gia.” A Thường chợt hỏi. “Cậu đưa nhẫn của phu nhân cho Lâm Viễn?”
Hạ Vũ Thiên ngây người, gật gật đầu. “Ừ.”
“Phu nhân đã từng bảo, là dành cho người cậu thật sự thích.” A Thường nói. “Cậu nghĩ người đó là Lâm Viễn?”
Hạ Vũ Thiên xem báo, thuận miệng đáp, “Có thể, hôm qua thấy muốn tặng thế là tặng, nói sau đi, đem mọi chuyện hôm nay giải quyết xong xuôi tất cả, sau này hẵng bàn tới.”