Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Chương 52 : Đổi thay

Ngày đăng: 20:32 21/04/20


Vụ nổ dữ dội ngày hôm nấy khiến dân tình chấn động, người ta đồn rằng, Hạ Vũ Thiên đuổi đến bờ biển rồi phái người đánh chìm thuyền.



Cũng có người rỉ tai, là do va quệt với thuyền đi ngang qua dẫn đến nổ lớn.



Còn có kẻ khẳng định Lâm Viễn tự sát, tóm lại, thiên hạ xôn xao. Mà kết quả trực tiếp chính là Hạ Vũ Thiên huỷ bỏ hôn ước với Tần Dụ, Tôn lão gia qua đời, Tôn gia do một tay Tôn Lâm tiếp quản.



Nghe bảo khác với lời đồn rằng cậu ta là một kẻ vô dụng, năng lực của Tôn Lâm ngoài mức tưởng tượng, vừa lên đã hạ bệ oai phong của Hạ Vũ Thiên.



Nhưng Hạ Vũ Thiên dù sao cũng không hổ danh là Hạ Vũ Thiên, trong vòng nửa năm với tiềm lực trong tay đã dồn ép Tôn gia đến đường cùng. Tôn gia tan đàn xẻ nghé, bị Tần gia, Hạ gia cùng Âu Dương gia như tằm ăn rỗi, từng bước xâm chiếm. Sau khi Tần gia đạt được thứ mình muốn đã thoát ly khỏi thế lực của Hạ gia, vươn ra nước ngoài.



Tần Dụ xuất ngoại, lên xe hoa cùng người yêu của mình, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa.



Âu Dương gia cam chịu bị phụ thuộc vào Hạ gia, nhận được sự che chở của Hạ gia, nhưng xét cho cùng, vì người suy thế tàn, nhanh chóng thoái ẩn. Một mình Hạ gia vùng vẫy, Hạ Vũ Thiên đưa gia tộc lên vị trí độc tôn, thế lực Hạ gia dần dần bành trướng đến mức đáng sợ.



Nhưng Hạ Vũ Thiên khi còn đang thời kỳ hưng thịnh lại đưa ra một quyết định người người không sao lý giải nổi. Anh tiêu huỷ bản danh sách kia, trả tự do cho những gia tộc bởi nó mà buộc phải khuất phục dưới tầm kiểm soát của Hạ gia.



Giống như tự tay đốt cả núi tiền, hầu hết mọi người đều gảy bàn tính mà tiếc đứt ruột, về phía những gia tộc đó, bọn họ nhớ như in ân tình của Hạ Vũ Thiên, về sau trở thành đồng minh của Hạ gia.



Hạ Vũ Thiên chuyển sang làm công dân mẫu mực, rời xa thế giới ngầm, một năm sau chính thức trở thành doanh nhân. Hai người chú của Hạ gia rút lui khỏi giới, ba anh em Hạ gia quản lý công ty của mình, tầm ảnh hưởng rộng khắp.



Tất cả người quen Hạ Vũ Thiên, trong một năm này, miêu tả về anh chung quy cũng chỉ có hai chữ – thay đổi.



Hạ Vũ Thiên thay đổi, biến thành một người xa lạ, không ít người từng hoài nghi, anh thật sự là Hạ Vũ Thiên sao?



Sở thích, tính cách so với trước đây càng câu nệ bảo thủ nhưng suy xét kỹ thì, sự thay đổi của anh khiến người ta trân trối nghẹn lời.



Chủ nhân của tập đoàn Hạ thị trở thành một người kỳ quái, mỗi ngày từ lúc đi làm cho tới khi tan tầm đều giam mình trong cái xe màu đen kín mít, đi đâu cũng dắt theo con kim mao xinh đẹp. Xe chạy qua phố ăn vặt của trường học nào đó thì đều dừng lại, anh dắt con chó xuống mua ít đồ ăn, khi trở về thi thoảng đi qua hàng bánh ngọt sẽ mua kem hương vanilla, đặc biệt rất thích loại kem hình đống phân đáng yêu…



Ăn đồ ăn mua ngoài, đọc truyện tranh, chơi điện tử, xem phim ma, dắt Kim Mao đi tản bộ. Ăn nói nghiêm chỉnh, không nay người này mai người nọ, kỳ lạ đến khó đoán.






Anh không nhớ Tiểu Dịch ở đâu, lần trước cậu ta có cho số di động nhưng anh đã quên rồi, cái khó ló cái khôn, anh bắt xe đến quán kem Tiểu Dịch làm thêm hồi trước. Nhưng, cửa quán kem treo biển tạm ngừng bán.



Lâm Viễn tuyệt vọng, dường như trời tuyệt đường sống của anh rồi, ủ dột đẩy cửa ra thì phát hiện cửa không đóng.



Tiến vào, bụng hơi đói, anh bèn đi kiếm tủ lạnh, tủ lạnh của quán kem hẳn là ăm ắp đồ ăn.



Anh ra sau quầy, mở cửa, vào phòng bếp ở đằng sau thì khám phá ra một chuyện vô cùng phấn khích – hoá ra quán kem cũng làm cả chocolate và bánh kem! Anh hớn hở cầm bánh lên gặm, ăn thế này liệu có khiến Tiểu Dịch gặp phiền toái không? Nhưng anh đã trả tiền, hay là khỏi nhắc tới tên Tiểu Dịch luôn đi.



Xem tấm lịch treo trên tường anh mới hiểu vì sao mình lại đói như vậy… Anh hôn mê một ngày một đêm, giờ đã là buổi chiều ngày hôm sau.



Ăn xong miếng bánh kem, đang muốn tìm người để trả tiền, chợt nghe “choang” một tiếng từ vách phòng truyền đến, hình như là tiếng chén đĩa rơi. Lâm Viễn lại gần, bên cạnh cũng có một gian bếp, không nghĩ nhiều anh đẩy cửa bước vào, liền bắt gặp hai người cởi trần đang chiến đấu mệt nghỉ… Hình ảnh kích thích kia khiến Lâm Viễn vô thức chẹp chẹp hai tiếng.



Đột nhiên có người từ trên trời rơi xuống, hai người kia sợ tới mức nhảy dựng lên. Lâm Viễn tinh mắt, liếc thấy Tiểu Dịch đang bị ôm liền bảo, “Ố, bất cẩn nha, làm chuyện này cũng không thèm đóng cửa?!”



Tiểu Dịch tròn xoe mắt. “Lâm Viễn? Anh chưa chết?! Ai cũng bảo anh chết rồi!”



Khoé miệng Lâm Viễn giật giật. “Biết tôi chết cậu còn có nhã hứng vậy sao, tốt xấu gì cũng nên tưởng niệm người ta một ngày chứ.”



Tiểu Dịch mặc đồ xong đáp, “Thật ra sáng nay em mới biết.”



Lâm Viễn xị mặt, anh chàng đẹp trai vừa cùng Tiểu Dịch đã mặc xong áo mới hỏi, “Cậu là Lâm Viễn, Tiểu Dịch mới rồi khóc quá trời nên tôi an ủi cậu ấy…”



Khoẻ miệng Lâm Viễn lại một lần nữa giật giật, lý do lọt tai chưa!



Tiếp theo, Tiểu Dịch đưa Lâm Viễn về nhà thay đồ, ăn qua loa rồi nghe Lâm Viễn kể lại mọi chuyện. Lâm Viễn nói muốn rời đi, đến một nơi nào đó hẻo lánh sinh sống. Tiểu Dịch hỏi anh có tiền không, anh gật đầu bảo có, nhưng không biết đi đâu, anh chẳng có mấy bạn bè. Bạn trai Tiểu Dịch là đầu bếp làm bánh đã cho Lâm Viễn một cái điện thoại và địa chỉ nơi ở của bạn thân anh ta tại Phủ Châu. Người đó mở một tiệm cầm đồ giàu có sẽ chăm sóc Lâm Viễn. Lâm Viễn đến hiệu cầm đồ đem tây trang của mình cầm – mười vạn đồng. Lâm Viễn thầm nghĩ, Hạ Vũ Thiên, đồ ăn tàn phá hoại, dùng cả đống tiền mua mỗi một bộ đồ, phá gia chi tử!



Nhưng không hiểu vì sao, nghĩ đến Hạ Vũ Thiên, lòng Lâm Viễn thấy chút chua xót, nên anh quyết định khỏi nghĩ tới nữa. Được sự trợ giúp của ông anh tại hiệu cầm đồ, Lâm Viễn tìm được một phòng trọ nhỏ, làm việc ở viện y tế, bắt đầu cuộc sống sáng chín giờ ra khỏi cửa chiều năm giờ về nhà. Đương nhiên, ông anh mập kia còn kiếm xe và bạn gái cho anh, nhưng Lâm Viễn từ chối, anh vừa mới thoát khỏi hiểm nguy, cần qua một thời gian để dịu đi, không có tâm tình cho những chuyện khác.



Lâm Viễn lại sống những ngày đếm kiến trong nhà… Chẳng mấy chốc, mọi thứ lại trở về như trước khi anh gặp Hạ Vũ Thiên, điểm duy nhất bất đồng chính là trong viện y tế không còn ai khi dễ anh, tất cả mọi người đều quý anh vì anh là bạn của anh cầm đồ.



Những tháng ngày bình yên tạm thời trôi đi, cho đến khi đụng mặt Tiêu Thuỵ từ đẩu từ đâu rớt xuống. Trời sập tối, Lâm Viễn liền khăn gói quả mướp… chạy trốn!