Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)
Chương 54 : Nhớ nhung
Ngày đăng: 20:32 21/04/20
Khi Hạ Vũ Thiên đến nơi, ngoài trời đã tối đen như mực. Xe dừng trước cửa tiệm phở, Tiêu Thuỵ đang ngồi ăn ở đó. Tiêu Thuỵ ngẩng đầu thì nhìn ngay thấy người đã lâu không gặp, thấy cả con kim mao từ trên xe chạy xuống theo người nọ. Tiêu Thuỵ cười cười lắc đầu – Lâm Viễn suy cho cùng có tài phép gì mà đến con chó để lại cũng được Hạ Vũ Thiên trân trọng đến vậy?
“Gặp cậu ấy khi nào?” Hạ Vũ Thiện vụt vào, hỏi ngay tắp lự.
Tiêu Thuỵ vốn chẳng mong đợi Hạ Vũ Thiên sẽ ân cần hỏi thăm mình, anh đáp, “Hôm qua… Lúc về ngẫm lại, thấy là lạ nên lại tới nữa.”
“Cậu ấy thế nào?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Tôi không rõ cậu ta có phải Lâm Viễn không.” Tiêu Thuỵ nói. “Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, vẫn như xưa.” rồi chỉ vào ông chủ. “Đưa ảnh cho ổng xem, có khi ông ta biết.”
Hạ Vũ Thiên lấy tấm ảnh chụp chung với Lâm Viễn từ trong túi ra chìa trước mặt ông chủ, hỏi, “Anh có biết người này không?”
Ông chủ nhìn Hạ Vũ Thiên lắc đầu.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, đưa mắt sang Tiêu Thụy, Tiêu Thụy trừng ông chủ kia. “Này… Cậu ta ngày hôm qua đến mua phở mà!”
Ông ta vẫn lắc đầu. “Chưa từng gặp.”
Hạ Vũ Thiên cất ảnh, có vẻ ủ rũ.
“A.” Tiêu Thuỵ nóng nảy. “Tôi đã gặp thật mà, rất giống! Lúc gọi cậu ta là “Lâm Viễn” cậu ta còn chạy!”
“Người thì đúng là hơi giống.” ông chủ cười. “Vùng này lắm côn đồ, cậu gọi bừa ai đó bọn họ đều chạy.”
Tiêu Thuỵ ngồi một bên, Hạ Vũ Thiên thoáng thở dài, xoa đầu Mao Mao. “Không thể nào là cậu ấy…” đoạn đứng lên xoay người đi.
“Này…” Tiêu Thuỵ vội đuổi theo.
Ông chủ thấy hai người đã đi khuất mới ra cửa sau đứng trong một cái ngõ nhỏ, đóng cửa lại, lấy di động gọi một cú điện thoại.
“Anh Thất, nãy có hai người mới tới. Bọn họ cầm ảnh hỏi tung tích cậu em kia của anh… ừm, em biết rồi.”
Ông chủ cúp máy, quay sang toan mở cửa thì bắt gặp Hạ Vũ Thiên và Tiêu Thuỵ đang đứng ở cửa lạnh lùng nhìn mình.
Ông chủ sững người, Hạ Vũ Thiên rút cái di động trong tay ông ta.
Hạ Vũ Thiên lấy cái chìa khoá mở cửa ra, thản nhiên nói, “Trước kia cậu ta từng xem “Chú chuột siêu quậy([31])”. Trong đó có một đoạn nói về cách giấu cái chìa khoá, cậu ấy rất thích.”
Không hiểu sao giờ phút này Tiêu Thuỵ cực kỳ muốn bóp chết Lâm Viễn kia. Anh ghen tỵ đến muốn đâm đầu vào tường.
Vừa bước vào căn phòng của Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên lập tức cảm nhận được hơi thở rất đỗi quen thuộc. Đây đúng là nhà của Lâm Viễn, anh khẳng định.
Căn hộ không quá rộng, một phòng một buồng, có phòng tắm và toilet riêng và một nhà bếp nhỏ.
Phòng khách nho nhỏ, sô pha, bàn trà, TV và thảm, toàn những thứ thiết yếu trong cuộc sống của Lâm Viễn. Trên sô pha la liệt mấy gói khoai tây chiên chưa mở, cửa sổ ngay gần đó, ngồi ở góc độ này có thể phơi nắng.
Hạ Vũ Thiên đi một lượt qua phòng khách, rồi đến phòng ngủ. Phòng ngủ đơn bạc, một chiếc giường lớn, một cái tủ quần áo, không còn gì khác. Đầu giường có hai khung ảnh nhỏ, Hạ Vũ Thiên cầm lên, ảnh đã bị lấy đi, anh biết một là tấm ảnh người mẹ Lâm Viễn hết mực quý trọng luôn mang bên mình. Còn lại không rõ.
Hạ Vũ Thiên cười bản thân mình, anh ngồi xuống bên giường, cái kia chắc là ảnh Mao Mao, không thể nào là ảnh của anh.
Tiêu Thuỵ hỏi, “Này, có đi bắt cậu ta không?”
Hạ Vũ Thiên nhìn Tiêu Thuỵ. “Lần này cảm ơn cậu, cậu có thể đi, đừng làm phiền Lâm Viễn.”
Tiêu Thuỵ chớp mắt. “Cứ để thế?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, cởi giầy, dựa vào giường lật xem quyển truyện tranh Lâm Viễn để ở đầu giường, Mao Mao cũng nhảy lên, tựa vào người anh.
“Để vậy sao?” vẻ mặt Tiêu Thuỵ tỏ ra khiếp sợ.
Hạ Vũ Thiên vẫn giữ thái độ như cũ nói với A Ba đang mắt chữ A mồm chữ O, “Ngồi xuống, nói cho tôi cuộc sống gần đây của Lâm Viễn.”
A Ba lưỡng lự đoạn ngồi xuống, thuật lại tình hình của Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên lẳng lặng lắng nghe. Tiêu Thuỵ tức tối ngồi trên sô pha phòng khách… Lâm Viễn, đừng có để tôi lại thấy mặt cậu, bằng không tôi sẽ bóp chết cậu!
Lâm Viễn bất an run run ngồi ở sô pha ăn sủi cảo, không buồn xem tỉ số trận đấu, anh bắt đầu tính đến chuyện vượt biên chạy trốn.
Lúc này, di động vang lên pi pi pi báo hiệu có tin nhắn. Lâm Viễn cầm lên xem – số của Hạ Vũ Thiên, mặt lập tức như đưa đám, ôm gối lăn lộn. “Xong rồi, xong rồi, lần này chết chắc, trăm phần trăm là tin đe doạ, bảo mình coi chừng cái mạng.”
Nơm nớp lo sợ mở ra, chỉ thấy trên đó ngắn ngủn ba chữ – “Tôi yêu cậu.”