Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)
Chương 59 : Bước ngoặt
Ngày đăng: 20:32 21/04/20
Lâm Viễn sau khi đã đả thông tư tưởng liền trút bỏ tảng đá trong lòng, không còn cảm thấy ngường ngượng khi đối mặt với Hạ Vũ Thiên nữa. Hai người ở chung như thường, vì vậy, cuộc sống từ đó trở về nguyên trạng, bình lặng qua ngày, tuyệt nhiên không diễn ra màn sướt mướt nào.
Ngày ngày Hạ Vũ Thiên sáng sớm đến tìm Mao Mao, nhân tiện cùng Lâm Viễn đi làm, giữa trưa mang cơm tới cho anh, buổi chiều khi anh xong việc thì đón về… Quanh đi quẩn lại, cũng đã qua hơn một tháng.
Lâm Viễn vẫn vững như bàn thạch mà Hạ Vũ Thiên thì cứ như đi vào cõi mê. Đây là thứ tình yêu anh muốn sao? Hạ Vũ Thiên bắt đầu dành cả ngày suy nghĩ về vấn đề này, phải chăng nó là thứ tình yêu anh khổ sở chờ đợi sau khi gặp lại Lâm Viễn?
Hạ Vũ Thiên rất nhanh phủ nhận… Đây không phải cuộc sống anh muốn, anh không cho phép tình yêu của mình trôi qua trong những bộn bề lo toan tầm thường.
Chiều hôm đó, gần bệnh viện của Lý Cố xảy ra tai nạn giao thông, bệnh viện đông nghìn nghịt, Lâm Viễn bận bù đầu. Lúc Hạ Vũ Thiên tới thấy người nối người ra ra vào vào, người thân của bệnh nhân lo lắng đứng chờ. Anh dắt Mao Mao ở cửa đợi, khẽ cau mày.
Bên trong đại sảnh đều là người thân của bệnh nhân cùng vài người bị thương nhẹ. Hạ Vũ Thiên cứ đứng ở đó, có người thân thiện hỏi anh, “Cậu có người nhà phải vào đây à?”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu, đứng ngay đơ ở cửa một lúc lâu. Nhìn xung quanh, chỉ thấy người qua lại, từ trong phòng phẫu thuật, băng bông đỏ máu, thiết bị giải phẫu được chuyển ra, bất giác anh thấy khó chịu.
Vì sao anh phải cùng Lâm Viễn ở đây?
Đúng lúc này, đột nhiên bên trong nhốn nháo cả lên.
Hạ Vũ Thiên quay lại, thấy một người đàn ông đứng tuổi gần như phát cuồng quăng cái bàn đi, ông ta rít lên về phía phòng cấp cứu, “Giết người đền mạng, lúc nó được đưa vào đây rõ ràng còn sống, các người đáng là bác sĩ sao, quân sát nhân!”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, người nọ cầm một con dao khua lung tung, nhóm y tá sợ hãi la hét trốn tránh, mấy người nhà của bệnh nhân cũng đều lui ra.
Mà người bị chửi vào mặt chính là Lâm Viễn.
Lâm Viễn mặc áo blouse trắng, trên găng tay y tế đều là máu, chau mày nhìn người nọ, anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói, “Tôi hiểu anh nghĩ gì, nhưng xin đừng gây trở ngại, những người khác còn phải chẩn bệnh.”
Hạ Vũ Thiên nheo mắt, Lâm Viễn là người cực kỳ tốt tính, thái độ lạnh lùng đối với sinh tử như vậy có lẽ chỉ khi nào cậu ta tham gia vào kíp mổ mới thấy được. Ý thức được người nọ có thể gây bất lợi cho Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên bèn đi vào.
Người đàn ông kia đã bắt đầu mất kiểm soát, ông ta cầm con dao nhỏ chĩa vào Lâm Viễn. “Đồ lang băm thối tha, chết đi!”
Vừa nói xong liền nhảy về phía Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên hoảng hồn, chưa kịp can thiệp thì đã thấy Lâm Viễn thối lui vài bước, người kia quá đà đầu đụng vào tường. Cú va chạm không nhẹ, khuôn mặt ông ta máu chảy ròng ròng. Ông ta toan nhặt dao lên định sống mái với Lâm Viễn nhưng anh đã lanh lẹ đá con dao kia ra, đoạn bảo mấy người đứng gần đó, “Ngăn ông ấy lại, đừng cản trở tôi cứu người!”
Mấy người kia nhìn nhau, chạy đến giữ lấy người đàn ông. Hiển nhiên người này không có ý giết Lâm Viễn thật. Ông ta ngồi phịch xuống dưới đất gào khóc. Thì ra người vừa qua đời là con của ông ta, đứa nhỏ mới hơn mười tuổi.
Người đứng gần đó lắc đầu than thở, “Ai… kẻ đáng chết thì không chết mà người không đáng chết lại phải chết.”
Hạ Vũ Thiên khó hiểu nhìn người nọ. “Anh có ý gì?”
“Đúng rồi.” Tần Dụ như chợt nhớ tới điều gì đó, bảo Hạ Vũ Thiên, “Em nghe nói, hình như Tôn Lâm về nước, mấy ngày này anh nên cẩn thận một chút. Thằng nhóc kia xem chừng sẽ không bỏ qua đâu.”
Hạ Vũ Thiên kinh ngạc. “Cậu ta biết Lâm Viễn chưa chết?”
“…Ờ, chuyện này em chưa chắc, nhưng em cũng đã nghe nói đến chuyện Lâm Viễn…” Tần Dụ chưa nói hết câu, Hạ Vũ Thiên liền ngắt máy. Trầm ngâm suy nghĩ, anh bỗng thấy Mao Mao chạy lại, sủa với anh.
Hạ Vũ Thiên hoảng hốt mở cửa xe. Dưới nhà, một chiếc xe màu đen vọt thẳng ra đường lớn chạy như tên bắn. Mao Mao quay đầu về phía chiếc xe kia sủa inh ỏi.
Hạ Vũ Thiên khởi động xe chuẩn bị truy đuổi.
Mao Mao nhanh chóng chui vào trong, Hạ Vũ Thiên đóng cửa lại, theo sát chiếc xe kia, một tay bấm di động gọi A Thường sai anh lập tức phái người đến.
A Thường mua cho Lâm Viễn một đống đồ ăn đang tính mang tới, vừa nghe liền ném đồ xuống đất, tranh thủ lúc lái xe thì gọi điện.
Lý Cố hiện đang ở quán bar ngắm nghía một đám nhóc đáng yêu, cân nhắc xem có nên đổi khẩu vị theo lời Lâm Viễn không. Đương lúc phiền não thì di động đổ chuông. Người gọi tới chính là A Thường.
Lý Cố cau mày, lòng có dự cảm không tốt, vừa nghe điện liền giậm chân liên tục mắng, “Khốn kiếp, dám đến nhà ông bắt người! Tiểu Lâm Tử, chờ đó, chờ tôi tìm người đi cứu cậu!”
Dứt lời định chạy đi thì cánh tay bị kéo lại.
“Gì vậy?” Lý Cố quay phắt đầu, thấy người trước mặt liền chấn kinh cằm suýt rớt xuống dưới đất.
“Cậu nói Tiểu Lâm Tử? Lâm Viễn?” người nọ hỏi.
“A… Đúng.” Lý Cố gật. “Không ai báo cho anh biết cậu ấy chưa chết?”
Người nọ cau mặt. “Là kẻ nào?”
“Nghe nói là Tôn Lâm!” Lý Cố đáp. “Vẫn chưa rõ, Hạ Vũ Thiên đang đuổi theo.”
Người nọ buông Lý Cố, vội ra khỏi cửa.
Ngay sau đấy, Lý Cố bắt gặp Tiêu Thuỵ đang vác theo cái vali đi ra. “Gấp cái gì, không phải muốn nói với anh ta chuyện này sao.” rồi đuổi theo.
Lý Cố nhìn trái phải, cuống cuồng bám sát nút. “Đủ mặt anh tài, có trò hay để xem rồi!”