Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)
Chương 9 : Cuộc sống bất thường
Ngày đăng: 20:32 21/04/20
Khi Lâm Viễn tỉnh lại, thấy ngực nằng nặng. Mở mắt, trước mặt anh có một người… lắc lắc đầu, rõ ràng có người, chính là Hạ Vũ Thiên kia.
“A…” Lâm Viễn hít một hơi lạnh, chưa kịp mở miệng đã bị Hạ Vũ Thiên bịt lại ra lệnh, “Đừng nói gì, phối hợp một chút.”
Lâm Viễn há hốc mồm thoáng sửng sốt. “Phối… phối hợp cái gì?”
Hạ Vũ Thiên mở áo ngủ của anh ra, để eo và chân anh đều hiển hiện. “Cứ thế ngủ đi, nhớ rõ phải giả đò mệt đứ đừ, dù có chuyện gì cũng đừng mở mắt.”
Lâm Viễn tròn mắt – cái quái gì đang diễn ra thế này?
Đúng lúc ấy, từ bên ngoài có tiếng đập cửa nhè nhẹ. Trước khi đứng lên đi vào phòng tắm, Hạ Vũ Thiên lườm Lâm Viễn. “Nhắm mắt lại, không diễn cho tốt thì liệu hồn.”
Lâm Viễn nghĩ tới nghĩ lui, thôi cứ ngủ đi, kệ nó.
Quả nhiên tiếng đập cửa sau một hồi thì ngừng lại, cánh cửa chuyển động rất khẽ.
Mắt Lâm Viễn đang nhắm nên anh không biết ai đang vào, chỉ thắc mắc đại thiếu gia Hạ Vũ Thiên đi ngủ hay tắm đều không đóng cửa hay sao.
“Hừ…” người bước vào lấm la lấm lét kêu lên một tiếng, sau ấy, Lâm Viễn có cảm giác người này đang tiến lại gần. Vạn nhất vị nhân huynh này trong tay thủ sẵn con dao, chẳng lẽ cũng không chống cự mà cứ để anh ta xọc cho một phát?
Đầu Lâm Viễn căng như dây đàn, chợt thấy như có bàn tay ấm áp mơn man cẳng chân mình rồi dần dần sờ lên trên một tý lại một tý, Lâm Viễn cảm thấy ngưa ngứa nhưng không dám giãy giụa, Hạ Vũ Thiên chết tiệt kia bắt anh phải vờ ngủ. Dựa vào xúc cảm từ bàn tay kia, Lâm Viễn đoán người này hẳn là đàn ông, anh ta sờ càng ngày càng lên cao. Nguy, sắp đụng đến vị trí quan trọng rồi. Lâm Viễn nghĩ, “Mình mà không động thì thể nào cũng bị…” vì thế liền ậm ừ rồi vùng chăn lên vùi đầu vào trong.
“Hô…” tiếng cười truyền đến, nghe quen quen, nhưng anh không nhớ ra là người nào.
Cửa phòng tắm mở ra, Hạ Vũ Thiên mặc áo ngủ lau tóc đi tới, bắt gặp người đang đứng bên giường thì nhíu mày. Người nọ vội cười trừ. “Anh hai, hôm nay có cuộc họp anh phải đứng ra chủ trì, là về việc giành miếng đất nội thành kia.”
Lâm Viễn nghe đến đây nhận ra ngay, chủ nhân của giọng nói này là Nhị thiếu gia của Hạ gia – Hạ Vũ Kiệt.
“Chuyện cạnh tranh không phải cậu đã xử lý rồi sao?” Hạ Vũ Thiên khẽ chau mày.
“Vốn thuận lợi,” Hạ Vũ Kiệt lộ vẻ bất đắc dĩ. “Nhưng lão gia ra đi đột ngột, Âu Dương gia và Tôn gia có ý nhảy vào tranh địa bàn, họ cho rằng chúng ta nội bộ lục đục không rảnh lo việc khác nên vênh váo lắm.”
“Ờ.” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu. “Muốn chết cả đôi đây.”
“Chú Hai nói muốn chúng ta ra mặt, cho họ thấy mấy anh em ta đồng lòng.” Hạ Vũ Kiệt nhún vai. “Làm trò cho người coi.”
Hạ Liệt đăm chiêu nhìn cổ Lâm Viễn, cười khẩy rồi cúi đầu ăn.
Không lẽ mặt sắt mà dây thần kinh trên mặt vẫn còn hoạt động sao? Không phải cười lạnh mà là cười đểu. Mải nghĩ nhưng cũng đã hạ gục nhanh tiêu diệt gọn cái bánh trên tay, miệng nhồm nhoàm một đống đồ ăn, Lâm Viễn lấy giấy lau lau tay, cầm lên bản đồ quản gia mới mang tới, đoạn nói với Hạ Mạt và Hạ Liệt, “Cháu đi trước, hai chú cứ từ từ dùng.”
Dứt lời, chuồn mất hút.
“Liệt, thằng nhỏ thú vị đó.” Hạ Mạt ngoảnh mặt dõi theo bóng dáng ba chân bốn cẳng chạy vào trong.
“Chỉ là đồ chơi của Vũ Thiên thôi, có gì hay.” Hạ Liệt lạnh lùng.
Hạ Mạt cười gượng, cúi xuống ăn tiếp.
Lâm Viễn về phòng – nguy hiểm nguy hiểm thật, lần sau tốt nhất nên gọi người đem đồ ăn vào phòng. Đang thầm tính toán thì đột nhiên có người gõ cửa, quản gia gọi to, “Lâm thiếu gia, có Ôn tiên sinh đến.”
“Mời vào.” Ôn tiên sinh? Ôn tiên sinh là ai? Mình có quen ai họ Ôn đâu.
Cửa mở, quản gia đi cùng một cậu thanh niên ăn mặc tân thời, cậu ta mang theo một cái thùng bự, nếu có blouse trắng, Lâm Viễn còn tưởng cậu ta là đồng nghiệp.
“Tôi là nhà tạo mẫu tóc.” vị kia lễ phép mở lời. “Cứ gọi tôi là Ôn Miểu, Hạ tiên sinh gọi tôi tới để làm tóc cho anh.”
“Hả?”
Không phải chứ!
“Cắt tóc gì mà lấy tên thế, cố tình ra vẻ mọt sách([5])?”
“Trông anh được đấy.” Ôn Miểu coi như không nghe thấy, mở dụng cụ ra, đặt Lâm Viễn lên ghế, bắt đầu đổi kiểu tóc cho anh.
Khoảng hai giờ sau, Ôn Miểu chỉnh sửa cho Lâm Viễn một trận, ngay cả móng tay cũng không tha, xong xuôi buông một câu, “Ổn rồi.”
Lâm Viễn soi soi, tên mọt sách này tay nghề không tồi nha, hai ba nhát kéo đã biến mình từ Hai Lúa thành sao xẹt, trông khác quá nha.
“Xin cáo từ.” Ôn Miểu chào rồi đi mất, hình như rất vội.
Lâm Viễn đành ngồi thơ thẩn trong chốc lát, sau ấy, lái xe được Hạ Vũ Thiên dặn dò đưa anh đến công ty, trong lòng anh bất an. Hạ Vũ Thiên đến tột cùng muốn làm gì?