Ác Ma Truyền Kỳ

Chương 3 :

Ngày đăng: 21:00 21/04/20


Đằng Tuấn cùng Đào Ý Khiêm trong lúc đó “tình cảm lưu luyến” phát triển, thật đúng là làm cho Ngũ Hành Kỳ Lân mở to nhãn.



Cũng trong lúc đó, tiền đặt cược của Vũ Bộ Vân và Lâm Kiếm Hi vẫn là thắng thua chưa định. Khi Giang Trừng tra xét Đào Ý Khiêm là giả mạo Tôn Bội Bội, Đằng Tuấn thế nhưng như cũ cùng nàng lui tới, này trong đó nhất định là có cái gì vi diệu không nằm trong khả năng hiểu biết của bọn hắn. Vũ Bộ Vân còn chạy đi tìm Giang Trừng, muốn hỏi rõ ràng xem Đằng Tuấn đến tột cùng đang làm cái quỷ gì.



“Hắn là loại người hay có lòng nghi ngờ, đâu thể nào tùy tiện yêu thương một người giả mạo thiên kim? Điểm này thật sự là rất khả nghi.” Đánh chết hắn cũng không tin tưởng Đằng Tuấn hội dễ dàng bị rơi vào bể tình.



Tình báo của Giang Trừng suốt một buổi tối đã tra ra cô gái đêm đó cùng Đằng Tuấn thân cận căn bản không phải là nữ nhi của Tôn Trường Dung. Trong tư liệu, nàng chính là một nhân viên trong tập đoàn tài chính Thượng Đế, trên đó cũng ghi lại nàng là Đào Ý Khiêm, tùy tùng của Tôn Bội Bội, con gái Tôn Trường Dung. Tin tức này khiến cho Ngũ Hành Kỳ Lân cảnh giác.



Tôn Trường Dung phái một nữ nhân viên giả mạo nữ nhi tới gần Đằng Tuấn còn có thể có cái gì hảo tâm sao?



“Đào Ý Khiêm thân phận còn chưa có hoàn toàn điều tra rõ, ta cũng hiểu được Đằng Tuấn lần này biểu hiện rất kỳ quái.” Giang Trừng cảm thấy có sự kỳ quái, cô gái họ Đào kia thật mơ hồ, tư liệu có liên quan đến nàng ở tập đoàn tài chính Thượng thật sự rất ít, lai lịch cũng không rõ, việc này càng làm người khác buồn bực. Đằng Tuấn vì sao muốn chủ động tiếp cận nàng?



“Ngươi có hỏi hắn lý do chưa?” Bình thường người lai lịch không rõ, Đằng Tuấn đều đặc biệt lưu ý, nhưng lúc này đây, hắn “rơi vào võng tình” thật là rất dễ lầm lạc.



“Ngày đó, sau khi hướng hắn báo cáo chuyện này, hắn chỉ nói đối phó nữ nhân, tình yêu cũng là một loại vũ khí lợi hại.” Giang Trừng đẩy mắt kính, hồi tưởng lại lời nói của Đằng Tuấn.



“Nói như vậy, hắn là cố ý?” Vũ Bộ Vân mở lớn mắt. Hắc, ván bài sắp thắng!



“Cho dù là cố ý, người có thể làm cho Đằng Tuấn tự thân xuất mã cũng là rất ít, ta nghĩ cần phải truy rõ bối cảnh của Đào Ý Khiêm.” Giang Trừng xoa mi tâm. Không phải hắn đa tâm, hắn cảm thấy Đằng Tuấn tựa hồ đang gạt đi cái gì trọng yếu.



“Như vậy có vẻ bảo hiểm.” Vũ Bộ Vân tán thành gật gật đầu.



“Nhưng mà ta không nghĩ làm cho Đằng Tuấn biết ta điều tra chuyện này. Bộ Vân, ngươi ở trước mặt hắn cái gì cũng đừng nói.” Giang Trừng ẩn ẩn cảm thấy chuyện hắn muốn tra cùng Đằng Tuấn có liên hệ nào đó.



“Vì sao?”



“Ta muốn thừa dịp này lại tra Đằng Tuấn một lần nữa.”



“Ân, ta đã biết.”



Bọn họ hai người nói qua lại một hồi đều tự trở lại cương vị công tác, Giang Trừng hạ lệnh cho thủ hạ tiếp tục âm thầm bảo hộ Đằng Tuấn, hắn sợ Tôn Trường Dung phái cô gái này tới có ý đồ khác.



Bất quá, căn cứ vào tin tức trinh sát truyền đến, Đằng Tuấn cùng Đào Ý Khiêm ở chung cực kì hòa hợp, trước mắt đang ở khách sạn trên bán đảo cùng nhau “đi dạo phố”.



Bồi Đào Ý Khiêm đi dạo phố? Trời, này quả thực không giống tác phong của Đằng Tuấn. Hắn rốt cuộc đang đùa cái xiếc gì? Giang Trừng ngồi ở trước bàn máy tính vô lực than, càng thêm mê hoặc.



Mà nam nữ nhân vật chính bị đàm luận, trên thực tế, bọn họ từ giữa ngọ, ngay tại bắt đầu cùng nhau, giống như đôi tình lữ bình thường cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, hiện tại đang chuẩn bị đem đồ vật mua được về phòng khách sạn của Đào Ý Khiêm.



“Cám ơn anh đưa ta này đó quần áo.” Đào Ý Khiêm lôi kéo tay hắn, ra dạng một đóa xinh đẹp mê người mỉm cười.



“Chút lòng thành.” Đằng Tuấn nghiêng mặt nhìn nàng, vẻ mặt sung sướng. Tuy nói đây là trò chơi nhưng Đào Ý Khiêm rất hiểu ý người, ôn nhu có lễ, không giống với những nữ nhân không phải làm ra vẻ thì chính là quá nóng tình, cùng nàng cùng một chỗ cảm giác cũng không tệ lắm.



“Ngươi hôm nay vì sao không mặc áo dài?” Nàng lại nhìn hắn một cái, rốt cục nhận rõ bộ dạng đẹp mắt của nam nhân này, trên cơ bản mặc như thế nào đều thuận mắt.



Hắn hôm nay mặc một kiện đơn giản có tay áo dài màu hắc tuyến, một bộ kính râm treo tại ngực, đồng sắc quần dài màu hắc, tóc dài không có kết bện, chính là tùy ý nằm ở sau gáy, bên tai còn giữ mấy phần sợi tóc hỗn độn, tiêu sái lại cuồng dã, ánh mắt hẹp dài xinh đẹp đều có một cỗ thần bí Đông Phương, khóe miệng luôn lộ vẻ tự đắc thong dong mỉm cười, không khỏi làm cho nữ nhân đi ngang qua bên người hắn lại quay đầu ngóng nhìn.



Giống hiện tại, nàng liền mạc danh kỳ diệu làm một đống người cực kỳ hâm mộ, luôn có ánh mắt ghen tị bắn đến, nếu mỗi một lời nói, ánh mắt đều hóa thành lợi kiếm, chỉ sợ nàng sớm thành tổ ong.



“Bởi vì không nghĩ mặc.” Hắn trả lời rõ ràng.



“Sẽ không phải vì lần trước ta cười ngươi đấy chứ?” Đi vào thang máy, nàng trêu ghẹo nói. Trải qua vài ngày ở chung, hành động của nàng càng lúc càng thuận buồm xuôi gió, có thể ở trước mặt hắn cười đùa mà không tổn hao gì đến quyết tâm giết hắn của nàng.



“Có lẽ vậy!” Hắn thuận miệng nói xong, đi theo nàng tiến vào thang máy. Mặc đường trang cũng là một loại thói quen, cũng là cảnh giác, chuyện này hắn chưa từng nói cho bất luận kẻ nào, bất quá, ngẫu nhiên đổi một chút cũng rất tốt.



Ra thang máy, bọn họ đi vào phòng của nàng, mở ra cửa phòng, đưa tay đem một đống này nọ để tại trên giường, nàng quay đầu nói: “Ta rửa tay một chút, anh tùy tiện ngồi đi.”



Đằng Tuấn hai tay đút vào trong túi, thừa dịp nàng không ở, quan sát căn phòng sạch sẽ, có điểm nhẹ nhàng khoan khoái. Đào Ý Khiêm đồ đạc đơn giản, không giống nữ nhân bình thường, một kiện quần áo trung tính để tại một bên, một cái loại nhỏ da tương các ở góc tường, căn bản chỉ là vài món xiêm y, giống như là sát thủ bình thường dùng để trang thương tổ…



Nhìn đến nơi này, hắn ánh mắt vừa chuyển, đột nhiên có một chủ ý.



“Tôn Trường Dung đã trở về nước Mỹ, ngươi một người ở nơi này không có phương tiện đi? Muốn hay không đến trụ ở Tường Hòa Hội Quán?” Hắn hướng về phòng tắm lớn tiếng hỏi.



Đào Ý Khiêm từ phòng tắm đi ra, trên vai lộ một cái khăn mặt, kinh ngạc nói: “Đi trụ ở Tường Hòa Hội Quán?”



“Như vậy, ngươi mới có thể đem hết cả người chiêu thức dụ ta mắc câu a!” Hắn tà tà cười, tựa vào cửa sổ, ánh sáng chiếu vào làm cho đường cong trên mặt như ẩn như hiện.



“Có thể chứ? Tường Hòa Hội Quán như thế nào có thể tùy tiện làm cho nữ nhân đi vào trụ?” Nàng biết đó là một cơ hội tốt, nhưng không thể biểu hiện quá nóng lòng.



“Đương nhiên, bên trong có rất nhiều phòng khách, các lão bà của Ngũ Hành Kỳ Lân thường đến ở vài ngày, không ai để ý.”



“Ngươi không sợ ta sẽ gây rối?” Nàng đi đến trước mặt hắn, ngữ điệu mang theo khiêu khích.



“Kia rất tốt.” Hắn nói xong, hai tay giữ chặt trên vai nàng, đem nàng cả người mang tiến vào trong lòng. “Làm cho ta kiến thức ngươi trình độ ‘tâm hoài bất quỹ’.”



Bọn họ tiếp cận rất gần! Đào Ý Khiêm trong lòng cảnh linh mãnh liệt, nàng dùng rất nhiều khí lực mới nhịn xuống xúc động muốn ra quyền đánh hắn.



Hắn hé ra khuôn mặt xấu xa, cố ý dừng ở trước mắt nàng 5cm, bất động, chờ xem nàng biểu hiện.



Không có kinh nghiệm luyến ái, cũng chưa từng cùng nam nhân thân mật tiếp xúc, nàng sợ chính mình sẽ tiết lộ kỹ xảo ngốc ngếch của mình, bị hắn giễu cợt, làm cho hắn sinh chán ghét, cho nên cả người cương ở tại chỗ, không hề nhúc nhích.



“Như thế nào? Sợ?” Hắn giơ lên khóe miệng, cười đến đặc biệt tà khí.
“Vậy ah! Nhưng chuyện này thật sự làm người khác khó mà tin được. Theo chúng ta nhận thức Đằng Tuấn tới nay, có ai thấy qua hắn đối với nữ hài tử như thế? Vừa khốc vừa tà, tâm nhãn so với ai khác đều cao hơn, hắn trừ bỏ tướng mạo đường hoàng ở ngoài, bên trong đều là âm lãnh, rất giống ác ma đến từ địa ngục.” Hách Liên Thuần Thuần từng lĩnh giáo qua ác liệt của Đằng Tuấn, thường mở miệng tổn hại hắn.



“Đúng vậy! Đào Ý Khiêm, ngươi nhất định có cái gì đặc biệt, nếu không Đằng Tuấn tuyệt sẽ không đối với ngươi khác những người khác.” Phương Nhân chắc chắn nói.



“Các ngươi đừng đoán, ta cùng Đằng tiên sinh thuần túy chỉ là nói chuyện hợp tác, ta là đại biểu của tập đoàn tài chính Thượng Đế cùng hắn thương lượng một ít kế hoạch hợp tác.” Nàng cũng không muốn cho các nàng biết nhiều.



“Nga? Phải không? Đàm công sự Đằng Tuấn bình thường giao cho Ngũ Hành Kỳ Lân ra mặt, rất ít khi tự mình chuẩn bị, ngươi có thế làm cho hắn ngoại lệ, có thể thấy được hắn là để ý ngươi.” Lạc Dĩnh Bồng cảm giác ra nàng che lấp, nàng dám khẳng định, cô gái này xuất hiện là có mục đích, về phần mục đích gì, có lẽ Đằng Tuấn đã biết, bằng không hắn sẽ không làm cho nàng ở bên người hắn.



“Hắn để ý ta? Không thể nào!” Hắn lưu lại nàng chính là muốn ngoạn với nàng. Hắn không phải đã nói: Hắn cảm thấy nàng thú vị. Đào Ý Khiêm âm thầm cười lạnh.



“Không ư? Ngươi nếu biết vị chủ tử trẻ tuổi nhà chúng ta bình thường như thế nào đối đãi nữ nhân, ngươi sẽ cảm thấy vui mừng.” Phương Nhân lên tiếng. Đừng nhìn Đằng Tuấn ở mặt ngoài tao nhã, chuyện trò vui vẻ, Tường Hòa Hội Quán mọi người ai không biết hắn là tiểu lí tàng đao, khi đàm tiếu với người khác có thể đem địch nhân hủy đi trong vô hình. Trên cơ bản, hắn hỉ nộ ái ố tuyệt đối không thể lấy biểu tình của người bình thường làm chuẩn.



“Đúng vậy! Hắn đối với nữ nhân cũng không săn sóc ôn nhu, có thể làm cho hắn gật đầu mỉm cười xem như đã là ân sủng, nào dám trông cậy việc cùng hắn tản bộ, đi dạo phố, cùng ăn cơm.” Hách Liên Thuần Thuần lớn tiếng nói.



“Bất quá, ngươi cũng không thể bởi vì hắn đối với ngươi đặc biệt tốt mà lơi lỏng, nếu ta là ngươi, ta sẽ càng thêm cẩn thận, bởi vì nếu hắn đối một người tỏ vẻ hảo nhất định có mục đích khác.” Phương Nhân hảo tâm đưa ra cảnh cáo.



Ngoài cửa bóng người nhoáng lên một cái, Đằng Tuấn không biết khi nào đã tựa vào cạnh cửa, cười nói: “Ngươi thật đúng là hiểu biết ta! Phương Nhân.”



Bốn nữ nhân đồng thời quay đầu lại, trong đó ba nữ quyến của Kỳ Lân sắc mặt khẽ biến, nhất là Phương Nhân, chỉ có thể xấu hổ bồi cười nói: “A… Đằng Tuấn, ngươi đã trở lại.” Nàng thực hận không thể cắn đi đầu lưỡi chính mình. Vũ Bộ Vân đã sớm cảnh cáo không thể ở sau lưng nói xấu Đằng Tuấn, bởi vì ai cũng không thể đoán được hắn khi nào sẽ toát ra đến.



“Ân, ta đã trở về. Các ngươi thì sao? Có phải hay không cần phải trở về?” Hắn hai tay hoàn ngực, cười hạ lệnh trục khách.



“Nga! Đúng vậy! Nên trở về chờ lão công về nhà ăn cơm.” Hách Liên Thuần Thuần đánh ha ha, vội vàng giúp Phương Nhân ra khỏi phòng.



Lạc Dĩnh Bồng khẽ cười một tiếng, khi đi qua bên người Đằng Tuấn, còn không quên trêu chọc “Thật tinh mắt nga! Bất quá, có khi cũng không dễ  đối phó.”



Đằng Tuấn nhíu mày, cười mà không đáp.



Chờ các nàng đi xa, Đào Ý Khiêm mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Các nàng đối với ta thật tốt.”



“Các ‘mẫu Kỳ Lân’ này chính là e sợ thiên hạ không loạn.” Hắn đi thong thả vào phòng, lắc đầu thở dài. Hắn phải bảo Ngũ Hành Kỳ Lân hảo hảo quản lão bà của mình.



“Lời khuyên của các nàng ta nên tin tưởng sao?” Nàng biết vị Phương Nhân kia không phải là ăn nói bừa bãi, Đằng Tuấn để nàng tiếp cận hắn nhất định là có mục đích. Nếu vậy, mục đích của hắn rốt cuộc là gì?



“Ngươi muốn tin tưởng sao?” Hắn lại lấy loại câu hỏi đáp trả lại nàng.



“Nói thật, ta cũng không biết, ngươi làm người ta khó có thể nắm lấy. Có khi ta căn bản không thể lý giải mục đích chân chính việc ngươi làm cho ta tiếp cận ngươi.” Nàng nhìn thẳng hắn, một đầu tóc đen lượng bay trên vai, một đôi mắt to tràn ngập mê hoặc, khuôn mặt cẩn thận tú lệ nhất thời nhiễm thượng một mảnh lo lắng.



Đằng Tuấn bị bộ dáng của nàng khiến hắn hơi động tâm. Khi nàng biểu hiện ra nội tâm thật, bộ dáng làm cho người ta không thể rời mắt. Hắn nhịn không được đi hướng nàng, giơ tay chạm vào hai má nàng, nhẹ giọng nói: “Mục đích của ta chính là mục đích của ngươi.”



“Cái gì?” Những lời này nghe ra dường như có hàm ý khác, nàng mạnh run lên.



“Trò chơi của chúng ta là quan hệ song phương hợp tác, bất quá, khi ngươi muốn dụ dỗ ta, đồng thời, ta cũng muốn dụ dỗ ngươi. Như vậy mới công bằng.” Hắn ngón cái khinh xoát mặt nàng.



“Nói như vậy, ngươi cũng muốn làm cho ta yêu thương ngươi?” Nàng thoáng trấn định, mới lộ ra khiêu khích tươi cười.



“Ân, ta muốn nhìn bộ dáng ngươi lâm vào võng tình.”



“Đừng nói mạnh miệng, lâm vào võng tình có thể là ngươi.”



“Không có khả năng.” Hắn nói được phi thường khẳng định.



“Vì sao?”



“Ta đã quên nói cho ngươi, ta từ nhỏ đến lớn không có yêu bất luận kẻ nào, nơi này của ta…” Hắn cười lạnh chỉa chỉa ngực mình “Thượng Đế đã quên đem ‘yêu’ bỏ vào.”



Nàng trợn to mắt, thiếu chút nữa bị hắn hù dọa. “Đừng nghĩ làm ta sợ, ta xem ngươi là đem ‘yêu’ mà Thượng Đế đưa cho ngươi đánh mất. Chính mình tìm không thấy, có lẽ người khác sẽ giúp ngươi tìm trở về.”



Nàng nói lời này làm cho Đằng Tuấn hơi hơi biến sắc. Có lẽ nàng nói có lý.



“Thế nào? Có cần ta giúp ngươi tìm hay không?” Nàng nhìn ra rung động nhỏ của hắn, mỉm cười hỏi.



“Ân, vậy làm phiền ngươi.” Hắn nói xong đem nàng kéo vào trong lòng, cười nói: “Thỉnh trước tiên bắt đầu từ miệng ta tìm.”



Cơ hồ là cố ý, hắn cúi đầu hàm trụ hai phiến cánh môi của nàng, vừa hôn vừa hỏi: “Tìm được rồi sao?”



Nàng vừa tức giận vừa buồn cười, ở miệng hắn mơ hồ lẩm bẩm: “Không có.”



“Vậy đành phải hướng trên người tìm.” Hắn cởi bỏ chính mình áo dài bên ngoài, cực kì khiêu khích.



“Đừng náo loạn!” Nàng nhịn không được cười ra tiếng, sau đó lại lập tức kinh hoàng che miệng lại. Nàng còn cười được? Nàng đối với hắn hẳn là hận thấu xương, như thế nào ngược lại còn bị chọc vui vẻ cười to?



“Sợ?” Hắn nhíu mày, nhưng ánh mắt lại rạng rỡ tỏa sáng.



“Đúng vậy. Ta phải sợ chứ!” Nàng cố ý sẳng giọng, hết sức ra dáng tiểu cô nương làm nũng.



“Ha ha ha, ngươi thật là thú vị!” Đằng Tuấn cũng cười.



Giờ khắc này, bọn họ trong lúc đó địch ý nhưng lại lặng lẽ biến mất, một cỗ ấm áp lo lắng theo bọn họ trong lòng dâng lên. Khi hai người còn chưa phát hiện, sợi dây tình yêu đã chậm rãi phát sinh trong tiếng cười, đưa bọn họ gắt gao quấn quanh…