Ác Ma Truyền Kỳ

Chương 8 :

Ngày đăng: 21:00 21/04/20


Đào Ý Khiêm nghe nói Tôn Trường Dung đến Tường Hòa Hội Quán tìm Hades, tâm tình của nàng cũng phập phồng không yên. Tôn Trường Dung đã biết Đằng Tuấn là Hades, hắn đến tột cùng muốn làm gì?



Nghi vấn của nàng không bao lâu đã có đáp án. Tôn Trường Dung vừa ly khai Tường Hòa Hội Quán đã dùng điện thoại liên lạc, đưa ra một mệnh lệnh khác.



“Ngươi tìm được Hades sau không cho ta biết liền tự tiện hành động. Chuyện này ta sẽ không cùng ngươi truy cứu, bất quá, xem tình huống trước mắt, ngươi quyết tâm giết hắn tựa hồ đã dao động.” Tôn Trường Dung ở đầu kia điện thoại lạnh lùng nói. Hắn đã sớm nghe từ nữ nhi của mình biết được Đào Ý Khiêm vẫn đang ở Tường Hòa Hội Quán, việc giết Đằng Tuấn cũng không nghe động tĩnh gì, nhất định là thất thủ.



“Ta…” Nàng có nên nói cho hắn biết nội tâm mình đã có biến hóa?



“Không muốn báo thù sao?”



“Đương nhiên muốn!” Nàng đem tình cảm trong lòng cưỡng chế xuống. Cái đầu tiên “Tinh binh đoàn” được huấn luyện chính là không thể xử trí theo cảm tính.



“Muốn giết Hades không phải chuyện dễ dàng, ngươi đã giết không được hắn, sao không theo phương diện khác xuống tay?”



“Có ý tứ gì?”



“Làm cho hắn thống khổ. Muốn báo thù không nhất định giết hắn, chỉ cần làm cho hắn thường xuyên thống khổ, nhìn bộ dáng kẻ thù dần dần suy kiệt, so với một đao chém hắn còn có thể nguôi giận hơn.”



“Ngươi muốn ta làm gì?” Ở chung nhiều năm, nàng đã sớm biết tâm tư Tôn Trường Dung thật khác xa so với vẻ bề ngoài, hắn rất âm hiểm.



“Theo ta phỏng đoán, Đằng Tuấn hiện tại đã kết giao bằng hữu, Ngũ Hành Kỳ Lân ở trong lòng hắn phân lượng không nhẹ, nếu chúng ta có thể làm cho một người trong bọn họ bị thương hoặc là mất tích gì đó, hẳn là rất thú vị đúng không?” Tôn Trường Dung âm hiểm cười nói.



“Ý tưởng của ngươi rất kỳ lạ, Ngũ Hành Kỳ Lân người người đều thân thủ bất phàm, nơi này lại trong phạm vi thế lực bọn họ, thế nào động được bọn họ?”



“Bọn họ là rất mạnh, nhưng, bọn họ có vợ và đứa nhỏ a.”



“Làm như vậy hơi quá đáng!” Nàng không muốn lợi dụng người yếu trẻ nhỏ để đạt thành mục đích.



“Các bà vợ của Ngũ Hành Kỳ Lân bình thường mỗi tuần đều là ngày hôm nay sẽ đến Tường Hòa Hội Quán tụ hội nói chuyện phiếm. Ngươi nghĩ biện pháp đem một người trong số các nàng mang đi ra, ‘Tinh binh đoàn’ sẽ ở bên ngoài tiếp ứng ngươi.”



“Nhưng, ta bị giám thị.” Nàng tổng cảm thấy không ổn.



“Bằng thân thủ của ngươi, muốn phá hư giám thị sẽ không là vấn đề, không phải sao? Hay là, ngươi đã không muốn rời khỏi nơi đó?” Tôn Trường Dung cao giọng chất vấn.



“Không có, ta…” Nàng không muốn rời đi sao? Thật sao?



“Vậy theo lời ta mà làm. Chỉ cần bắt lấy một người vợ của Kỳ Lân, tất cả bọn Ngũ Hành Kỳ Lân sẽ đi ra ngoài. Hơn nữa Đằng Tuấn cũng sẽ vì thế lo lắng không thôi, sẽ tự trách, cuồng loạn, đến lúc đó, hắn vì cứu người sẽ ngoan ngoãn nghe ta sai phái.”



“Ngươi muốn hắn làm gì? Lại làm Hades?” Nàng chán ghét cau mày.



“Đúng vậy, hắn là trời sinh là làm lãnh đạo, là anh hùng trong cảm nhận của ta. Ta muốn có được  hắn!”



“Ngươi điên rồi…” Nàng thì thào trừng to mắt, cũng không biết Tôn Trường Dung thoạt nhìn ổn trọng cũng sẽ có tâm bệnh như vậy.



“Ta không điên. Hắn là chiến hữu mà thượng đế tạo ra cho ta. Hắn không nên ở Tường Hòa Hội Quán, nơi đó chỉ làm mai một tài năng trời cho của hắn. Hắn nên cầm đao súng suất lĩnh tinh binh của ta giết lần toàn thế giới…” Tôn Trường Dung hưng phấn mà hô to.



“Đủ!” Nàng nhớ tới khi Đằng Tuấn nhắc tới “Ác ma thiếu niên” thì sắc mặt yếm khí, có thể thấy hắn cũng không nguyện ý sống trong những ngày giết chóc đã qua, mà Tôn Trường Dung cư nhiên lại muốn lôi hắn tha xuống vực sâu sao?



“Như thế nào? Ngươi không phải là đã yêu thương hắn rồi chứ?” Tôn Trường Dung đa tâm hỏi.



“Ta không có.” Nàng vội vàng phủ nhận.



“Vậy theo lời ta mà làm.”



“Nhưng mà…” Nàng do dự. Ngũ Hành Kỳ Lân cùng nàng lại không có thù hận, nàng không hy vọng liên lụy đến người khác.



“Ngươi từ sau khi đến Hồng Kông đã trở nên không quả quyết, đừng quên mục đích ta dưỡng dục ngươi sáu năm, Ý Khiêm, ngươi nói ngươi phải cường mạnh, phải biến ngoan, ta mới thu lưu ngươi.”



Nàng không nói gì. Báo thù đã làm cho lương tâm của nàng bị vấy bẩn, nay, tẩy cũng tẩy không sạch sẽ.



“Buổi tối liền động thủ!” Hắn không đợi nàng trả lời liền gác điện thoại.



Đào Ý Khiêm cầm ống nghe tim đập mạnh, loạn nhịp, bất an một thời gian, sau đó, nàng khẽ cắn môi, hạ quyết định. Đây đều là do Đằng Tuấn, đừng trách nàng.



Đêm đó, Phương Nhân chờ chúng nữ quyến rồi lục tục đi vào Tường Hòa Hội Quán, Ngũ Hành Kỳ Lân cùng Đằng Tuấn theo thường lệ “khai lưu”, không muốn cùng nhóm nương tử này cùng một chỗ. Bọn họ đều thức thời đi đến câu lạc bộ của Phương Đằng uống rượu nói chuyện phiếm, rồi trở về tiếp thê tử của chính mình.



Phương Nhân từ Giang Trừng nghe được chuyện Đào Ý Khiêm và Đằng Tuấn trong lúc đó có một ít ân oán, hai người lại có chút giống như tình tố, vì thế nhóm nữ quyến thỉnh nàng đến nói chuyện phiếm cùng nhau đàm tiếu.



Đào Ý Khiêm biết đó là một cơ hội tốt, nhưng, các nữ nhân này đều ôn nhu, xinh đẹp lại thiện lương, nàng nghĩ vậy lại tự bản thân cảm thấy xấu hổ, quyết tâm động thủ lại lần nữa dao động không chừng.



“Ý Khiêm, ngươi thật sự hận Đằng Tuấn như vậy sao?” Hách Liên Thuần Thuần tò mò hỏi.




“Nếu ngươi không đáp ứng, hiện tại ta sẽ giết hết các ngươi, hơn nữa, sáng mai chuyện của ngươi sẽ được đăng báo.”



“Loại sự tình này đối với ta mà nói không thể trở thành uy hiếp, ngươi chỉ bằng cỡ này mà đòi bắt được ta?” Đằng Tuấn đứng lên, đến trước mặt Tôn Trường Dung, thân thủ ra tay giống như hảo huynh đệ vỗ nhẹ lưng hắn.



Tôn Trường Dung bị hành động của hắn làm choáng váng tâm thần, nhất thời nói không ra lời.



“Hơn nữa? Ta hảo hảo không lo làm Kỳ Lân Vương, lại chạy tới nước Mỹ làm hắc đạo sát thủ, loại sinh ý lỗ vốn này ai lại làm? Ngươi nói phải không?” Đằng Tuấn toàn bộ trọng tâm đều bắt tại trên thân Tôn Trường Dung, súng trên tay bất tri bất giác thẳng tiến đến ngực hắn.



Tôn Trường Dung đột nhiên hoàn hồn, đối với khẩu súng sau lưng lơ đễnh. “Ngươi không dám giết ta, trên người ta còn có tư liệu ngươi muốn, nó có liên quan đến thân thế bối cảnh của Hades, cùng với hoạt động của người và nhóm “Ác ma thiếu niên” khi ở cùng một chỗ. Chỉ cần ta có cái gì vạn nhất, luật sư ở Mỹ của ta không những sẽ công khai phần tư liệu này, còn có thể làm ảnh hưởng đến Tường Hòa Hội Quán…”



“Ngươi hẳn là có thể hiểu tâm ý của ta đối với ngươi, ta có thể cho ngươi 50% cổ phần công ty Thượng Đế xem như trả thù lao, hơn nữa ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi…”



“Nếu ta muốn mạng của ngươi?”



“Này…” Hắn ngạc nhiên cứng lưỡi.



“Nếu ta muốn ngươi chết?” Đằng Tuấn khẩu khí đã dần dần chuyển biến.



Tôn Trường Dung nói không ra lời, sát khí trong mắt Đằng Tuấn làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.



“Hiểu Tịnh, mang cục cưng đi ra ngoài.” Đằng Tuấn hướng Du Hiểu Tịnh nói.



Du Hiểu Tịnh gật gật đầu, hướng ra chửa chính.



“Đứng lại! Không được ta cho phép, ai cũng không thể rời đi.” Tôn Trường Dung cả giận nói.



“Ở địa bàn chúng ta hô to gọi nhỏ, là ai cho phép?” Tiếng Phương Đằng truyền đến, người cũng đến. Người ở hậu viện nhất định đã bị hắn đánh bại.



“Khó có được người nào muốn chết như vậy, dám đến địa bàn Tường Hòa Hội Quán giương oai.” Lâm Kiếm Hi trong tay cầm súng, theo sát ở phía sau.



“Hiểu Tịnh!” Đinh Dực vọt vào cửa, vừa thấy Du Hiểu Tịnh cùng đứa con liền lập tức ôm chặt bọn họ, thâm tình không nói nên lời.



“Đinh Dực!” Du Hiểu Tịnh nằm trong lòng trượng phu, hốc mắt chứa đầy nước mắt, không còn cảm thấy kinh hách nữa.



Đào Ý Khiêm thấy một màn này, bỗng nhiên cảm thấy hâm mộ loại chân tình yêu nhau này.



“Các ngươi…” Tôn Trường Dung không nghĩ tới “Tinh binh đoàn” của mình không chịu nổi một kích như vậy, nhất thời trắng xanh mặt.



“Ta cũng không làm khó dễ ngươi, đến trưa ngày mai đừng để ta nhìn thấy ngươi còn ở Hồng Kông, nếu không ta không thể cam đoan ngươi có thể còn sống rời đi Hồng Kông hay không.” Đằng Tuấn ra tiếng đe dọa.



Hai gã thiếu niên đứng bên cạnh Đào Ý Khiêm biết không có phần thắng liền đem sung quăng đến một bên.



Tôn Trường Dung nản lòng cúi hạ bả vai, nhưng trong lòng vẫn như cũ mãnh liệt ngọn lửa, hắn sẽ không như vậy từ bỏ ý đồ.



Đằng Tuấn liếc mắt Đào Ý Khiêm một cái, bỗng nhiên một tay kéo nàng qua, vẻ mặt tức giận nói: “Về phần ngươi, ngươi theo ta, tội của ngươi ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.”



“Buông!” Nàng giãy dụa muốn né ra hắn.



“Ngươi ngu ngốc cần phải trả giá đại giới, Đào Ý Khiêm.” Đằng Tuấn không đợi Tôn Trường Dung phản ứng, dùng sức đem nàng lôi ra cửa chính, quay đầu hướng bọn Đinh Dực nói: “Các ngươi đi về trước, ta có việc cùng nàng nói chuyện.”



Du Hiểu Tịnh thấy ánh mắt hắn ngoan ác, không khỏi mở miệng thay Đào Ý Khiêm nói giúp: “Đằng Tuấn, đừng quá khó xử nàng.”



Đằng Tuấn ngẩn ra, trầm mặt đi tới một chiếc tacxi, mang theo Đào Ý Khiêm hướng Thái Bình Sơn mà đi.



“Hắn sẽ không làm gì nàng chứ? Ta chưa từng thấy Đằng Tuấn tức giận như vậy.” Phương Đằng có điểm lo lắng.



“Ngươi nên lo lắng Đào Ý Khiêm có thể làm gì Đằng Tuấn hay không, nàng vẫn muốn giết hắn.” Lâm Kiếm Hi phản bác nói.



“Nàng bắt cóc vợ cùng tiểu hài tử của ta, ta cũng hy vọng Đằng Tuấn thay ta giáo huấn nàng một chút.” Đinh Dực khí chưa tiêu, khẩu khí tất cả đều là oán hận.



“Đinh Dực, đừng như vậy.” Du Hiểu Tịnh ôm cánh tay hắn, vỗ ngực hắn muốn cho hắn tắt lửa.



“Ba!” Đứa con không rõ lắm lên tiếng kêu, này so với linh đan diệu dược còn hiệu quả hơn. Đinh Dực rốt cuộc nhịn không được, cười hôn thật mạnh hai má phì nộn của con.



“Tốt lắm, lên xe đi! Nữ quyến ở Hội Quán nhất định là đang lo lắng, chạy nhanh trở về làm cho các nàng an tâm.” Phương Đằng ở cửa thúc giục.



Sau khi bọn họ rời đi, Tôn Trường Dung đột nhiên lạnh lùng cười. Hắn không phải ngu ngốc, hắn nhìn ra được Đằng Tuấn đối với Đào Ý Khiêm vẫn là phi thường để ý, bằng không sau khi nàng thử giết hắn hắn còn không cho nàng rời đi. Đúng vậy, Đào Ý Khiêm vẫn là vương bài có thể lợi dụng.



“Sống nếu không có được, chết cũng có được! Ha ha ha. Chờ xem! Hades, chờ xem…” Trong mắt hắn lóe ra tia sáng cực kỳ quỷ dị.