Ác Mộng
Chương 27 :
Ngày đăng: 21:18 19/04/20
Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Không thể… Không thể mở cửa!
Tuyệt đối không thể! Cậu phải tìm cách ra ngoài!
Rõ ràng cách nhau một cánh cửa, tại sao thanh âm hắn như sát bên tai vâyh. Thanh âm hắn càng lúc càng lớn, cậu càng lúc càng khẩn trương… Lời nói uy hiếp vang lên thật rõ ràng.
“Bảo bối, mở cửa nhanh lên, cậu biết kiên trì của tôi chỉ có giới hạn.” Hắn gõ cửa ” Tôi đếm đến 10, cậu nếu không mở cửa, tôi sẽ phá! Đến lúc đó, cậu đừng hối hận…”
1, 2 , 3… Hắn lạnh lùng đếm, cậu hoảng loạn đến run rẩy cả người…
Được rồi, có cầu thang! Đây là tầng 2, để ngừa hỏa hoạn, có một cái thang xếp… Cậu vội vàng mở cửa sổ, đem cầu thang đặt xuống, rồi nhanh chóng bò xuống, nhanh, nhanh lên, càng nhanh càng tốt, “ Ầm ” một tiếng, hắn phá cửa xông vào, cùng lúc bà Vương đi ra, nghi hoặc hỏi hắn. Xin lỗi ông bà là lỗi của con …
Được rồi, có cầu thang! Đây là tầng 2, để ngừa hỏa hoạn, có một cái thang xếp… Cậu vội vàng mở cửa sổ, đem cầu thang đặt xuống, rồi nhanh chóng bò xuống, nhanh, nhanh lên, càng nhanh càng tốt, “ Ầm ” một tiếng, hắn phá cửa xông vào, cùng lúc bà Vương đi ra, nghi hoặc hỏi hắn. Xin lỗi ông bà là lỗi của con …
Vừa đặt chân xuống đất, cậu lập tức lao đi, chạy đến mức không còn sức lực để chạy nữa. Ngồi bệt dưới đất, cảm thấy những vết thương mà hắn gây ra lại cuồn cuộn trào lên, cậu biết, đó chỉ là ảo giác.
Cậu chưa quen thuộc đường phố, lại ít ra ngoài, nên cũng không rõ mình đang ở đâu. Căng thẳng nhìn xung quanh, trong người chỉ mang có một ít tiền. Nên cậu ghé tạm vào một quán nhỏ ăn tạm thứ gì đó, nghĩ, hôm nay không thể về rồi.
Sau khi ăn no, cậu chỉ còn cách là gọi điện cho cha đến giúp. Khi cha biết được Trình Hi đã phát hiện ra chỗ của cậu, cha cậu thật sự kinh ngạc, lập tức tới giúp cậu, vì tài khoản của cậu bây giờ không thể dùng được nữa.
Cha đáp máy bay xuống, cũng phải mất một đêm, cậu cũng đợi cha suốt đêm trong quán cafe.
Tâm tình đang rất bất an, nhìn thấy cha , cậu không còn lo lắng nữa. Cậu ôm chặt lấy cha, vùi mặt vào lòng cha, không kìm nổi nước mắt, đem mọi ủy khuất từ trước đến nay nói ra.
“Tiểu Thụy, chúng ta dọn nhà đi!” Cha như già hơn 10 tuổi, nhẹ nhàng nói “Mẹ con đã dọn phòng rồi, ngày mai chúng ta đến Phúc Hải, mẹ con đã thu xếp ổn thỏa rồi!” Cha nhìn cậu.
***
Hôm sau cạu đã ở Phúc Hải.
“ Tiểu Thụy, chúng ta ăn sáng xong rồi về! Mẹ đã trang trí lại nhà rồi!”
“ Vâng”
Vẫn theo thói quen cậu mua một tờ báo, lật tờ báo ra, tay cậu run lên. Phía trên có một dòng chữ rất lớn tìm người, viết : Bảo bối, bà của cậu đang “bệnh” nặng, còn có Diệp Trữ đáng yêu của cậu nữa, cậu nếu như không trở lại, tôi sẽ nghiêm túc. Trò chơi nên kết thúc – hãy tưởng niệm những người đã giúp đỡ cậu!
Đây là ý gì.. Đây là ý gì… Hắn vì cái gì không để cho cậu yên!
Đọc báo, cha lập tức vứt nó đi.
“Không có chuyện gì, nó chỉ uy hiếp thôi! Đây là một xã hội có pháp luật! Con đừng lo lắng, Tiểu Thụy!” Ba nắm tay cậu, rồi bắt taxi.
Trình Hi có làm gì không? Cậu càng lúc càng lo sợ.. Nếu như vì cậu mà làm hại đến họ? Sẽ không, Trình Hi chỉ là một học sinh cao đẳng, hắn không đủ khả năng! Cậu liên tục tự trấn an mình.
____________
Hết